Mỹ Vân đã hoàn toàn gạt bỏ đi ý định sẽ hãm hại Miên Lễ, nhưng bà ta quên chưa báo lại cho tên đồng bọn.
Hắn sau khi nhận được điện thoại đã cải trang thành một nhân viên giao hàng, lái một chiếc xe motor đi đến cổng lâu đài của Hạ gia.
Đến đây, hắn ta đã bị bảo vệ chặn lại.
“Anh là ai? Ở đây cấm người ngoài bước vào.”
Tên đàn ông đó kéo cao chiếc khăn bịt mũi và miệng lên.
“Có một gói hàng được đề địa chỉ chuyển tới đây, người đặt là phu nhân Hạ.”
Người bảo vệ đó nhìn chằm chằm vào hắn, vẩy tay ra hiệu cho toàn bộ những lính bắn tỉa đang ẩn nấp ở xung quanh căn nhà canh trừng hắn còn mình thì lấy ra một chiếc điện thoại ở trong túi áo ra, gọi điện thông báo với quản gia.
“Có một người giao hàng bảo muốn đưa cho Hạ phu nhân một món bưu kiện mà bà ấy đặt. Có phải là do bà ấy đặt không?”
“…” - Không nghe rõ.
Người bảo vệ gật đầu, sau đó anh ta cất lại điện thoại vào trong túi áo.
“Cậu là ai?” Người bảo vệ lấy từ bên cạnh thắt lưng ra một khẩu súng lục, giơ đến trước mặt hắn: “Hạ phu nhân không hề đặt bất cứ món hàng nào cả.”
Tên đàn ông hả một tiếng sửng sốt, nhìn đầu của cây súng đang chĩa thẳng vào trán mình, kèm với đó là một vài tia lazer màu đỏ lấp lóe từ trên trần nhà tòa lâu đài chiếu xuống, hắn ta đã lắp bắp, kinh sợ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908237/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.