Quán karaoke này thực sự không hề ổn một chút nào!
Thương Âu và Miên Lễ ngồi lại đây chưa được đến năm phút đã phải mau chóng té lẹ.
“Lối ra ở đâu vậy?”
Trên hành lang hẹp, đèn điện mở rất mờ, lối đi dài và ngoằn ngoèo giống như một trận địa mê cung khó thoát, xung quanh tối tăm lại không có mấy người đi qua nên chẳng mấy chốc cả hai đều đã ngơ ngác mà đứng bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ còn một cách cuối cùng thôi.
“Trên điện thoại của anh có định vị không?”
Dù có đôi chút ngượng ngùng nhưng Thương Âu vẫn phải lấy điện thoại ra, nhập tìm lối thoát ra khỏi quán karaoke này.
Định đi hát có đôi chút thôi mà đã gặp phải những tình huống bất cần đời như thế này, thực sự ngại không kể đâu cho hết.
Miên Lễ bám theo sau Thương Âu để đi tìm lối ra, nhưng kết quả, cái định vị ở trên điện thoại của anh thay vì dẫn đi ra ngoài sảnh chính thì nó lại đưa cả hai người đi ngược vào trong điểm sâu nhất của quán karaoke.
“Có lẽ phải dựa vào nỗ lực tối đa và may mắn thôi.”
Thương Âu nghẹn lời nhìn căn phòng hát ở điểm tận cuối của đoạn hành lang này, anh cầm theo tay của Miên Lễ, dắt cô đi cùng mình đi theo hướng ngược lại. Truyện Light Novel
“Aissss!… Cái lũ luật sư thối nát đó, sao bọn chúng không chết hết đi được nhỉ? Tức quá.”
Một người đàn ông trung niên đang say xỉn bước ra từ buồng vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908204/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.