Bước ra từ bên trong sở cảnh sát, Miên Lễ bực bội xoa nắn cổ bên cổ tay đã bị còng đến tụ máu, tím bầm lại của mình.
“Rách việc quá thể!”
Cô lấy ra chiếc điện thoại mới được trả lại, gấp gáp gọi điện cho Tiêu Vân Hầu. Vì đang trong giờ hành chính nên kết nối với anh ta có đôi chút khó khăn, mãi về sau cô mới nghe được đầu dây bên kia bắt máy.
“Cô chủ Hạ.”
“Thôi không cần phải chào hỏi đâu. Việc tôi nhờ anh, anh đã làm chưa?”
Tiêu Vân Hầu nói với người đồng nghiệp đang thảo luận với mình chờ một chút rồi cầm điện thoại đi ra bên ngoài ban công văn phòng cảnh sát.
“Tôi làm rồi.”
Nghe vậy, Miên Lễ càng thêm sốt ruột hơn nữa.
“Rồi sao? Cậu có tìm thấy được gì không? Tình Phong đâu…”
“Nhưng tôi mới chỉ bước chân vào trong đấy được năm phút thì đột ngột cậu út Kha từ đâu xuất hiện lù lù ở ngay sau lưng tôi, giật bắn cả tim. Không nhầm đâu, là cậu út của Kha gia, Kha Triệu Phượng, cái con người lập dị suốt ngày chỉ ru rú trong nhà ấy. Cơ mà đẹp trai phết.”
Tiêu Vân Hầu ho lên một tiếng, quay lại trở lại với vấn đề chính: “Cậu ta hỏi tôi đang tìm gì.”
“Và anh trả lời?”
“Tôi tìm chỗ để tiểu.”
Miên Lễ nhất thời đờ đẫn cả người, cô nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đi của mình.
“Đùa nhau à? Rồi sao? Người ta có đá bay đít cậu ra bên ngoài không?”
“Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908193/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.