Sáng ngày cuối tuần đáng lẽ ra phải là ngày nghỉ của Miên Lễ nhưng sáng sớm ra khi bước vào bên trong văn phòng, Ngô Từ Diệp suýt nữa đã tuột rơi mất cốc cà phê trên tay khi nhìn thấy Miên Lễ đang ngồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ trên ngai vàng.
Hôm nay cô mặc một một bộ đầm màu xanh sẫm vô cùng bắt mắt, với những họa tiết hoa được mạ vàng lấp lánh. Người bình thường mà mặc bộ đồ này trông sẽ vô cùng lồng lộn, nhưng với cô thì nó lại là một bộ đầm đẹp đến mơ ước.
Hôm nay Miên Lễ cứ thơ thẩn mãi, ngồi gác chân lên ngai vàng. Khuôn mặt đờ ra cứ như mấy người lần đầu biết yêu ấy.
Ngô Từ Diệp: Sao anh ta thấy cảnh tượng này quen thuộc thế nhỉ? Déjà vu?
“Ngô Từ Diệp.”
“V, vâng?”
Tự dưng Mien lễ cất tiếng gọi anh ta khiến cho Ngô Từ Diệp giật mình, vội vàng đứng nghiêm chỉnh lại.
“Chị có việc cần sai ạ?”
“Không phải. Mấy bản thiết kế mới nhất tôi để ở trong một cái bọc đấy.” Miên Lễ bình thản nhìn lên trần nhà: “Cho anh đem đi để gửi tới set diễn thời trang đấy.”
“Cái gì?! Chị nói thật á!”
Ngô Từ Diệp phấn khích hỏi lớn rồi vội vội vàng vàng chạy về phía bàn làm việc của mình, quả nhiên ở trên đấy có một cái bọc trong suốt để đựng những bản vẽ của Miên Lễ.
Lật qua từng bức tranh phác họa, lòng của Ngô Từ Diệp sướng rơn cả lên.
“Chị à! Em cảm ơn chị!!!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908175/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.