Thương Âu kéo Miên Lễ vào bên trong phòng ngủ rồi sau đó khóa trái cửa phòng lại, đè cô lên trên giường.
Vì quá mức bất ngờ mà cơ thể của cô run lên, hơi thở nóng bỏng của anh bất ngờ truyền tới khiến cho cô cảm giác bị áp bức hoàn toàn, lại giống như được anh bao bọc ở trong tầm kiểm soát của mình.
Thương Âu chậm rãi hôn lên môi cô, hai tay anh chỉ nắm lên eo của cô, cẩn thận dò hỏi ý kiến của cô trước.
“Miên Lễ. Em bây giờ có đang tiện không?”
Đôi mi mắt của Miên Lễ run lên, xinh đẹp như một hàng cánh bướm.
Tuy sợ nhưng cô vẫn lắc lắc đầu.
Thấy vậy, ý cười ở trong ánh mắt anh lại đậm hơn nữa, hai tay vén cao cái áo của cô lên, mon men mà bao lấy mảnh vải mềm mại ở trên ngực của cô.
“Có sợ đau hay thức khuya… ‘một vài chút’ không?”
Miên Lễ cắn môi, lắc đầu nhè nhẹ. Hai má cô từ lúc nào đã đỏ bừng cả lên.
“Có, có mọi người nằm ở dưới tầng…” Giọng nói của cô thỏ thẻ nghe thật êm tai, giống như là mật ong rót thẳng vào trong tai anh vậy. Ngọt quá.
“Không sao đâu. Anh đã nhờ anh chị nâng cấp hơn cho căn phòng của bọn mình một chút rồi. Mà cụ thể là… khả năng cách âm.”
Thương Âu cúi đầu xuống mút lấy một đầu vú của cô, đầu lưỡi giảo hoạt bờn giỡn lấy viên hạt chân trâu ở trong miệng, thỉnh thoảng, anh còn lưu manh mà hút lấy rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908154/chuong-82.html