Quanh quẩn lại đến cuộc hợp cuối tuần của hội phản sát ánh trăng. Cô thật sự không muốn đi nhưng mới sáng sớm tên làm màu và tên tự luyến lại đồng tâm hiệp lực lôi cô ra khỏi ổ chăn.
…
Bán Hạ đang ngồi trên ghế sopha không ngừng lảm nhảm: "Tớ rất sợ, hôm nay là đêm trăng rằm rồi người ưu tú như tớ chắc chắn bị tên sát thủ nhắm đến, các cậu nhanh nghĩ cách gì đi".
Lâm Ly ngồi bên cạnh mắt nhắm mắt mở: "Không tới lượt cậu đâu".
"Sao cậu biết"
Bán Hạ lôi trong tủ quần áo ra mấy bức tranh đưa cho cả nhóm: " Nhớ bảo quản cho tốt, lỡ tớ chết rồi tranh tớ vẽ nhờ các cậu lưu truyền đến đời sau. Không phải Van Gogh sau khi chết tranh của ông mới nổi tiếng sao".
Nói rồi cậu ta liên tục thở dài: "Đúng là hồng nhan bạc mệnh, lỡ sau này nổi tiếng mấy cái đó sẽ rất giá trị, phía trên còn có chữ ký, các cậu đừng vứt lung tung đấy…".
Chí Luân cố gắng nở nụ cười: "Tớ luôn ở bên cậu nên đừng suy nghĩ lung tung".
"A…Được" Tuy sắc mặt đội trưởng tái nhợt nhưng tròng mắt lại rất sáng, tinh thần không khá tốt quay đầu nhìn Chí Luân: "Trong tủ tớ còn nửa thùng sửa ngày mai hết hạn, Chí Luân lát nữa cậu mang về uống hết giúp tớ đi".
Chí Luân: "…"
Lâm Ly nhìn vào chữ ký xiên xiên vẹo vẹo trên bức tranh, nhìn rất quen. A! đúng rồi rất giống với bức tranh treo trong
các buổi triễn lảm: "Ay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uoc-nguyen-voi-anh-trang-mong-anh-luon-hanh-phuc/3399246/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.