Đồ nghiệp chướng! Hắn chỉ nói vài câu mà cô đã thật thà đưa bản kiểm điểm.
Trở lại một đời cô vẫn ngu muội như vậy, bài học của Kha Vũ vẫn còn trước mắt.
Lúc trước Kha Vũ có ngang ngược hống hách nhiều lần từ chối, cô vẫn kiên trì theo đuổi cuối cùng chỉ nhận lại trái đắng. Cô làm hết mọi chuyện vì hắn cuối cùng tên đó nói yêu người khác. Thằng chết bầm!. Nhắc tới là tức!.
Đúng là hồng nhan họa thủy, chỉ biết dùng sắc đẹp mê hoặc cô.
Tiết Viễn lúc này vẫn chưa biết mình được xếp vào hàng hồng nhan vẫn cười nói ha ha. Dường như quên mất chuyện lật lọng của mình.
Tên làm màu và tên tự luyến lại gạt cô, nếu muốn chơi thì chúng ta hãy chơi lớn đi!
Thật đáng ghét!.
…
Cô từng lập lời thề cố gắng học tập với giám thị đầu hói, hôm nay lại lần nữa thề thốt với toàn trường sẽ cố gắng học tập.
Lời thề chuyển đến ban một vẫn còn văng vẳng bên tai.
Phải chăm chỉ học tập mới được.
Sau đó giúp Tiết Viễn thoát được nguy hiểm, sau khi cậu ta bình an thì đường ai nấy đi.
…
Trong không khí tĩnh lặng của thư viện, Lâm Ly chọn ngồi góc khuất múa bút thành văn. Sự chăm chỉ này đến trời xanh còn cảm động đến mức trút cơn mưa như vũ bão.
Cảm giác sau lưng có nguy hiểm, Lâm Ly quay lại thì nhìn thấy Kha Vũ hai tay đút túi trong quần, bộ dạng ngầu lòi nhưng cô vẫn có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uoc-nguyen-voi-anh-trang-mong-anh-luon-hanh-phuc/3399244/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.