"Cô bé Kỳ Ngọc này thành tích rất tốt, cậu ấy rất hiền, là người đẹp trong khối của con nhưng quả thật đáng tiếc…Chỉ cần chào hỏi cậu ấy cậu ấy liền đáp lời."
Sau khi Kỳ Ngọc mất, có mấy nữ sinh đã òa khóc.
Lâm Nguy thì thầm: "Cơ duyên của cô ấy thật tốt, bình thường hoa khôi trong trường đều là bia công kích của mấy nữ sinh khác, còn Kỳ Ngọc không chỉ là nữ thần trong mắt nam sinh mà ngay cả nữ sinh cũng yêu thích cô bé."
"Vậy Kỳ Ngọc có bạn trai không?"
"Bạn ấy không có bạn trai đâu, cô ấy là nữ thần trong mắt bọn con bạn nam nào dám độc chiếm."
"Bố nhất định phải giải quyết vụ này càng nhanh càng tốt". Nếu không Tiết Viễn của con phải làm sao đây!
…
Lâm Nguy gõ gõ bàn ra hiệu cho Kỳ Văn buổi thẩm vấn bắt đầu:" Trước tiên cậu trả lời cho tôi mấy vấn đề sau!"
Kỳ Văn cắn môi, gật đầu. Khuôn mặt lộ rõ đau buồn sau cái chết của em gái.
"Tối qua từ 12 giờ đến 2 giờ sáng, cậu ở đâu?"
Kỳ Văn sờ sờ cổ: "Tôi…Tôi đang ở ký túc xá đại học "
"Tại sao cậu lại cở ký túc xá trong khi trường đại học gần nhà cậu."
Hắn ta vẫn tiếp tục sờ cổ, trên cổ hắn ta nổi đầy mụn đỏ: "Em gái năm nay lên 12 rất quan trọng, tôi không muốn làm phiền nên đã dọn đến ký túc." Nhường lại phòng mình cho con bé.
"Có ai làm chứng cậu ở ký túc cả đêm không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uoc-nguyen-voi-anh-trang-mong-anh-luon-hanh-phuc/3399241/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.