Khí trời đầu đông rít gào, chung quanh gió lạnh từng trận, hoang vu yên tĩnh khiến cho lòng người ớn lạnh.
Tên sát nhân hàng loạt vẫn còn ẩn mình trong thành phố khiến cho người dân sợ hãi. Đặc biệt là nữ sinh sợ trở thành mục tiêu tiếp theo, ngày ngày khép mình trong nhà như tiểu thư khuê các thời xưa.
Lâm Ly khép mình thật chặt trong áo khoác. Người cô lo sợ nhất vẫn là Tiết Viễn, rõ ràng hung thủ nhắm đến nữ sinh tại sao lại có Tiết Viễn?
Đang suy nghĩ say xưa thì cô nghe thấy một tiếng vọng tới.
"Chào buổi sáng."
Mỗi ngày cô đều tận nhà đưa Tiết Viễn đi học, ngày càng thân thiết cô không muốn cậu ấy xảy ra chuyện gì.
Một bóng người lọt vào tầm mắt, tóc đen bồng bềnh, con ngươi màu nâu thuần. Từng đường nét trong mặt đều sắc sảo, mũi cao thẳng, môi luôn mỉm cười.
Trong trí nhớ cô cậu ấy bị sát hại vào mùa xuân năm nay, nằm giữa một vũng máu, hơi thở yếu ớt. Mặc dù được cứu sống nhưng cả đời sau này chìm trong giấc ngủ vĩnh viễn.
Thời gian chỉ còn 4 tháng.
Tại sao cảnh sát vẫn chưa tìm ra hung thủ, cô nên làm gì để cứu cậu ta.
"Đi theo tôi."
Cậu ấy chạy ngang qua còn mang theo một luồng gió.
"Này, rốt cuộc cậu muốn đi đâu."
Cả hai nắm chặt tay chạy sâu vào trường hơi thở càng ngày càng gần, chỉ thấy hai người càng chạy thì cây cối xung quanh càng rậm rạp, ánh sáng trên đầu bị nhánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uoc-nguyen-voi-anh-trang-mong-anh-luon-hanh-phuc/3399237/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.