11
Giang Yển che mặt, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc: “Sao em lại đánh anh?”
Tôi hỏi lại: “Vậy tại sao ngươi lại hôn ta?”
“Anh…” Đôi mắt Giang Yển dần trở nên u ám, sau đó tức đến nỗi bật cười,”Lâm Thanh Thanh, hẳn là kiếp trước anh đã phạm phải rất nhiều tội lỗi nên kiếp này mới yêu phải em.”
Vậy thì rốt cuộc kiếp trước tôi cũng đã phạm phải bao nhiêu tội mà lại khiến một người đàn ông đã có gia đình nhớ mãi không quên mình?
“Nhưng ta không yêu ngươi!” Tôi đứng lên đột ngột, ném cái cây đang chọc kiến trong tay đi, tức giận nói: “Ngưu Ma Vương, ngươi nghe rõ đây! Mối tình xưa lắc xưa lơ bảy trăm năm trước ta đã quên hết rồi! Còn nữa, ta đã tu được đạo tàn nhẫn, ngươi hãy giữ tự trọng, tránh xa ta ra!”
Mới có mấy năm không gặp mà anh đã học được chuyện chân trong chân ngoài sao?
Hừ.
Đồ cặn bã!
12
Tôi đã mong rằng Giang Yển sẽ không còn mặt mũi nào đến gặp tôi nữa.
Nhưng mà da mặt anh ấy hình như làm bằng sắt hay sao ấy!
Ngay khi tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh ấy cùng với các y tá lẫn nhân viên bảo vệ đến gõ cửa phòng tôi.
Phòng của bệnh nhân tâm thần sử dụng khóa giả.
Kiểu là cho dù bạn đã khóa chặt thế nào, bên ngoài cũng có thể trực tiếp mở ra được.
Tôi đẩy bàn và ghế ra chặn cửa lại.
"Ông chủ Giang, cô ấy không mở cửa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trong-tim-toi/2801257/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.