Xe chạy vào thành phố, dừng lại bên đường.
“Đi ăn gì vậy?” Lâm Dư Hi xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn, mì cá viên chị Hoa.
“Nghe nói hương vị mì cá viên của tiệm này không tệ đâu!”
Khóe môi của Lâm Dư Hi khẽ cong lên: “Anh cũng ăn mì cá viên bình dân thế này hả?”
“Sao nào? Cho rằng tôi không ăn đồ ăn dân gian à?”
“Anh và Trình Tuyền từng đến đây ăn à?”
“Không có.” Chu Tử Chính giơ Palaroid lên, chụp cái biển hiệu MÌ CÁ VIÊN CHỊ HOA màu xanh lam kia.
Lâm Dư Hi khó hiểu: “Vậy sao anh biết tiệm này?”
Chu Tử Chính nhìn cô: “Có người rất thích mà!”
Chữ “ai” ra đến khóe miệng của Lâm Dư Hi lại lập tức bị nuốt về, nhìn qua chỉ là cổ họng rung lên thôi.
“Sao không hỏi là ai?”
“Rất nhiều người thích tiệm này!”
Chân mày của Chu Tử Chính khẽ nhíu lại, lại giả khờ nữa rồi!
Đến cửa tiệm, Lâm Dư Hi nhìn quanh một vòng bên trong tiệm, ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cơ thể của cô không nhịn được run lên một cái, xoay người lại theo bản năng.
Chu Tử Chính nhìn thấy Lý Thuần Nhất ở trong tiệm: “Cô muốn trốn tránh mãi sao?”
Khoảnh khắc Lâm Dư Hi đối diện với ánh mắt của anh, thoáng né đi. Cổ họng của cô nghẹn cứng: “Xin lỗi, đợt điều trị hôm nay tạm dừng! Tôi phải đi trước, lần sau gặp.” Cô bước nhanh bỏ đi, trên mặt đường loang lổ, chiếc bóng sau lưng đuổi theo bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tron-khong-thoat-tay-anh-dau/2327847/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.