Editor: miemei
“Ding” tin nhắn đến. Lâm Dư Hi nhìn một cái, cất di động vào.
“Trình Tuyền nhắn tin cho em à?”
“…… Phải!”
“Cô ấy nói gì?”
“Không có gì!”
“Tôi đoán, cô ấy cám ơn em!”
“……” Tin nhắn của Trình Tuyền: Bác sĩ Lâm, cám ơn cô!
“Cô ấy cám ơn em cái gì thế? Cám ơn em đã để tôi đập chồng cô ấy à?”
“Thực ra anh biết mà, cô ấy cám ơn tôi đã giúp anh dần dần khỏe lại.”
Nét mặt của Chu Tử Chính trầm xuống: “Tôi khỏe rồi, thì cảm giác tội lỗi của hai người đó sẽ nhẹ hơn chứ gì.”
“Anh khỏe lại là vì bản thân mình, không phải vì bọn họ.”
Khóe miệng Chu Tử Chính nổi lên nụ cười: “Tôi khỏe lại không phải chỉ vì bản thân tôi, cũng vì em nữa.” Chẳng qua giọng điệu này có chút mờ ám không thể nói rõ.
“……Ơ, dĩ nhiên rồi, tôi là bác sĩ của anh mà.” Lâm Dư Hi chỉnh lại tâm tình của mình.
“Em biết tôi có ý gì mà.”
“……”
“Tôi nghĩ, chắc là sẽ nhanh thôi!”
“Ừ!” Từ lúc bắt đầu điều trị đến giờ, mới hơn một tháng thôi, tình hình tiến triển của anh tốt hơn rất nhiều so với những bệnh nhân khác. Nếu duy trì liên tục tình trạng như bây giờ, thêm hai ba tháng nữa thì bệnh của anh sẽ khỏi hẳn.
“Nếu như tôi khỏe lại, có biết chuyện đầu tiên tôi muốn làm là gì không?”
“…… Ờm, làm gì cũng được, đừng làm quá độ, tất cả đều phải tiến hành theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tron-khong-thoat-tay-anh-dau/2327832/chuong-22-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.