Ngoài cửa lớn vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân, Tống Thành Trạch đi vào, nhìn thấy Lâm Dư Hi mặc áo sơ mi trắng, đôi mắt bỗng trừng lên. Lại nhìn thấy Chu Tử Chính mặc đồ ở nhà đang gắp trứng gà cho cô, cảnh tượng này đẹp đến nỗi làm cho anh ta nổi hết da gà.
Anh ta hắng giọng, đưa một cái túi giấy tới: “Chủ tịch Chu, đồ anh cần, không phải, là đồ bác sĩ Lâm cần đây. Ine mua đấy!”
Lâm Dư Hi nhận lấy: “Cám ơn! Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền, chuyện nên làm mà.” Tống Thành Trạch cung kính lễ phép, trong lòng thầm suy nghĩ, tốc độ này, phát triển như thần nha! Tối qua…… khụ khụ, nhưng mà, bệnh của chủ tịch Chu, đã khỏe rồi sao?
Tống Thành Trạch đặt một túi tài liệu lên mặt bàn bên cạnh Chu Tử Chính: “Chủ tịch Chu, đây là tài liệu anh cần.”
Chu Tử Chính nhìn lướt qua một cái, “ừ” một tiếng.
Tống Thành Trạch nói với Lâm Dư Hi: “Đúng rồi, bác sĩ Lâm này, tối qua cô bạn tên Ngải Vi của cô gióng trống khua chiêng tìm cô đấy. Cuối cùng tôi nói với cô ấy là cô đang ở nhà chủ tịch Chu, cô ấy mới ngưng lại.”
Bàn tay đang cầm nĩa của Lâm Dư Hi run lên một cái, trong đầu cô vô thức nhảy ra gương mặt của Ngải Vi kinh hãi đến mức muốn bóp chết cô.
Chu Tử Chính nói với Tống Thành Trạch: “Chút nữa tôi sẽ tự lái xe, cậu về công ty trước đi.”
“Được!”
Lâm Dư Hi vội vàng uống một ngụm nước cam, nuốt miếng bánh xuống, đứng lên: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tron-khong-thoat-tay-anh-dau/103522/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.