Chu Tử Chính lặng lẽ nhìn quanh phòng khám một vòng, tầm mắt dừng trên tấm rèm hơi ố vàng, mặt không cảm xúc ngồi xuống.
“Ơ……” Hiểu, vậy là phải đợi rồi.
5 phút sau, người đẹp và người đàn ông bước ra từ căn phòng che rèm, người đẹp dặn dò mấy câu, rồi tiễn hắn ra cửa, tiện tay treo lên tấm biển “nghỉ ngơi”.
Người đẹp nhìn Chu Tử Chính một cái: “Anh Chu, qua bên này, tôi đăng kí cho anh trước.” Nhanh nhẹn, lưu loát.
Mặt đối mặt ngồi xuống, cuối cùng Tống Thành Trạch cũng nhìn rõ dáng vẻ của người đẹp. Mắt không to lắm, sống mũi không cao lắm, miệng không nhỏ lắm, nhưng làn da lại rất trắng, gộp lại thì chính là vẻ đẹp vừa đủ làm người ta nhìn qua thì thấy rất thoải mái, vẻ đẹp vừa đủ làm cho trái tim của người khác có chút ngứa ngáy.
Cô cầm chứng minh của Chu Tử Chính, đăng kí xong, rồi giơ tay bắt mạch cho Chu Tử Chính.
“Cô cũng là bác sĩ à?” Tống Thành Trạch không nhịn được hỏi.
“Tôi tên Lâm Dư Hi, là bác sĩ ở đây. Há miệng, thè lưỡi ra.”
Lâm Dư Hi nhìn kỹ: “Anh ngủ không ngon, dạ dày cũng không ổn, bớt uống rượu, bớt ăn thịt.” Vừa cúi đầu ghi chép lại, vừa hỏi: “Anh thấy không thoải mái ở chỗ nào?”
Im lặng!
Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên, hỏi lại lần nữa: “Anh thấy không thoải mái ở chỗ nào?”
Tống Thành Trạch nói: “Ờ, chuyện này, chủ tịch Chu đến để gặp bác sĩ Lâm Chi Hiên.”
Lâm Dư Hi sửng sốt nửa giây, bình thản, lại ngầm hiểu, hỏi: “Tình trạng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tron-khong-thoat-tay-anh-dau/103510/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.