50
Nhờ phúc phần của Bùi Kỳ, ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, đôi môi hơi sưng lên.
Sắc mặt người trong cuộc thì lạnh lùng ngồi ở bàn ăn, có hơi ghét bỏ liếc nhìn sang phía tôi, nhếch miệng: "Chị, không phải là chị cố ý đến muộn đấy chứ?"
Tôi khẽ mím môi, thờ ơ nói: “Không vội.”
Bùi Kỳ tiện tay cầm chiếc mũ bảo hiểm bên cạnh lên, khinh thường liếc tôi một cái: "Em sẽ không đợi chị đâu."
Tôi cúi đầu cầm thìa húp cháo, cắn một miếng bánh bao, lại cho thêm một thìa hạt tiêu, hờ hững nói: “Chị đi taxi.”
Một lúc sau, tiếng sập cửa vang lên.
Tôi bóp bóp cái bánh bao trong tay, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn nôn, không nhịn được đứng dậy chạy về phía bồn rửa mặt.
“Sao vậy?"
Tay tôi chống lên bồn rửa mặt súc miệng, khó chịu buồn nôn, cảm thấy như bị hạ đường huyết, nghiêng đầu nhìn Bùi Kỳ vừa đi đã trở lại, đầu óc ong ong, nhớ tới chuyện tháng này mình chưa có kinh nguyệt, lập tức thấy hoảng sợ.
“Không sao."
Bùi Kỳ xị mặt đứng ở cửa, kiên quyết chặn đường tôi, đôi mắt đen tuyền nhìn tôi chằm chằm.
Tôi:…
"Chị, chị không đi bệnh viện!"
Tôi suýt chút nữa muốn bám lấy cửa không chịu đi, mặt Bùi Kỳ lại đen xì nhìn tôi: “Chị lớn như này rồi, còn sợ đi bệnh viện?”
Tôi:…
Tôi nhíu mày cố tìm lý do, nhưng căn bản Bùi Kỳ không cho tôi cơ hội, kéo tôi ra ngoài rồi đi thẳng đến bệnh viện gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-tu-dang-minh-toi-cua/3406499/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.