16
Về việc Bùi Kỳ đi đua xe, tôi không định đi mách lẻo, nhưng mà giấy chẳng gói được lửa, cậu vẫn bị lên tin tức, khi chú Bùi gọi điện đến, tôi còn không dám bắt máy.
"Chú ạ, dạ, cậu ấy rất ổn."
Tôi liếc nhìn Bùi Kỳ vẫn đang ăn, cố gắng nói chuyện khéo léo.
"Ai gọi điện thế?"
Không biết từ lúc nào Bùi Kỳ đã đi đến, tiện tay lấy điện thoại của tôi đi, còn tay kia thì chống lên bức tường phía sau tôi.
Cả cơ thể tôi bị nhốt ở trước mặt cậu...
Khoảng cách quá gần, tôi bất giác nín thở.
Trong lòng chú Bùi tức giận, nổi giận quát: "Thằng nhóc hỗn xược!"
Bùi Kỳ nhìn xuống tôi, cong môi lên, trả lời dứt khoát: "Ấy, con đây."
Tôi suýt chút nữa phun ra một ngụm m.áu, chứ đừng nói đến chú Bùi.
Cuối cùng chú Bùi cúp điện thoại.
Tôi thấy vẻ mặt u ám của Bùi Kỳ, trong lòng lẩm bẩm, nhưng không dám nhiều lời.
Dù sao chuyện của chính tôi vẫn đang là một mớ lộn xộn, bây giờ không có tâm tư đi lo chuyện của người khác.
Đêm nay mưa nặng hạt, ánh đèn mờ ảo trong phòng khiến không khí cực kỳ yên ắng.
Tôi in kịch bản ra, nằm trên giường đọc qua, nhân tiện sắp xếp khoản thanh toán tạm ứng của miếng bánh này, gửi một khoản tiền về cho gia đình.
[Mẹ tôi]: "Nhiều thế?"
[Tôi]: "Vâng, con mới nhận được một bộ phim mới."
Mẹ tôi hỏi đúng một câu bộ phim đó là gì, tôi chỉ thản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-tu-dang-minh-toi-cua/3406491/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.