"Aaaa..." Đỗ Gia Hân giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng kinh khủng tối qua. Chán cô đổ đầy mồ hôi, cô vội chạy vào trong nhà vệ sinh rửa mặt để bản thân tỉnh táo lại. Đỗ Gia Hân bước ra ngoài, cô nhìn đồng hồ đã điểm 6 giờ sáng. Vốn dĩ giờ này cô vẫn còn say giấc nồng nhưng lần này gặp cơn ác mộng đáng sợ thế kia, cô cũng không còn tâm trạng nhủ tiếp. Đỗ Gia Hân khoác lên mình một chiếc áo gió màu đen, búi tóc lên thật cao quyết định hôm nay sẽ chạy bộ chút. Từ khi đến nơi này đã nửa tháng cô buông thả bản thân rồi, có lẽ phải lấy lại tinh thần thôi. Cô vừa chạy ra khỏi cổng đã thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đi bộ đằng trước. Đỗ Nhật Duy khoác trên người áo sơ mi trắng cũ kĩ, đeo chiếc cặp chéo màu đen cùng đôi giầy trắng rách rưới. Cô chạy nhật nhanh đến chỗ cậu mở miệng chào hỏi:
"Sao em đi học sớm vậy?"
Đỗ Nhật Duy hơi khựng lại dùng ánh mắt chán ghét liếc cô một cái như muốn nói. Sao Đỗ Gia Hân lại xuất hiện ở đây nữa? Thấy cậu không trả lời, cô cũng không quá ngạc nhiên chạy bộ bước nhỏ bên cạnh cậu luyên thuyên đủ thứ:
"Khi nãy chị đã mơ thấy ác mộng đó. Đáng sợ quá đi. Nhưng mà người ta nói giấc mơ thường ngược lại với thực tại mà nhỉ?"
"Hôm nay em học những môn gì vậy? Chị có xem qua thành tích học tập của em, công nhận Nhật Duy nhà ta giỏi thật đó. Năm nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-toi-phat-dien-roi/2909244/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.