Không biết Chloé đã ngủ được bao lâu nhưng chắc chắn một điều rằng cơ thể cô dường như cực kì uể oải. Trằn trọc trên chiếc giường quen thuộc mà mình vừa tỉnh giấc, cô thấy trần nhà tối om, chỉ có mỗi ánh đèn từ phía ngoài cửa sổ chiếu rọi vào. Có vẻ còn khá sớm, tầm lắm chưa đến giờ đi ngủ.
Phía ngoài cửa sổ là bóng dáng một con mèo đang ngồi tự chải chuốt cho bộ lông mịn màng của mình, nó kêu "meow meow" vài tiếng như thể đang tìm bạn đời của mình. Chloé mắt nhắm mắt mở nhìn chú mèo mun, dự định sẽ ngồi dậy làm ấm cổ họng bằng nước ấm nhưng chưa kịp động tay chân đã có tiếng mở cửa phòng, cô chỉ đành nhắm hờ mắt giả vờ ngủ tiếp.
Leo bước thẳng ra phía cửa sổ, nhanh chóng chộp lấy cổ con mèo và đưa đi, mặc cho nó kêu gào và không ngừng dùng móng vuốt quơ qua quơ lại phản kháng. Cánh cửa một lần nữa khép lại, tiếng con mèo cứ thế nhỏ dần nhỏ dần từ hướng cầu thang, và rồi có tiếng gì đó phát ra, con mèo kêu lên một tiếng đau đớn sau đó chỉ còn sự im lặng. Cô kéo tấm chăn xuống, tò mò muốn lén ra ngoài xem thử, chợt có tiếng bước chân đang đi lên cầu thang, cô lần nữa kéo chăn lên giả vờ ngủ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Trong căn nhà này, ngoài cô và Leo ra thì không còn ai khác nữa, dĩ nhiên cô biết người đang đi lại trong căn nhà kia là ai nhưng vẫn nhói lên một nỗi lo âu. Tại sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-toi-la-ke-tam-than/1156621/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.