“Ách?” Minh Nhan ấp a ấp úng nói. “Cũng, cũng không phải đã sớm biết, là, chính là hôm em biết anh gạt em, sau đó mắc mưa nên hôn mê bất tỉnh, sau đó được ông Mạc cứu về, lúc mời bác sĩ đến khám cho em mới phát hiện.”
Sau khi Minh Nhan nói xong thật cẩn thận quan sát thần sắc của hắn, thấy hắn tuy rằng mặt càng thối, nhưng không có dấu hiệu nào đáng sợ, nên giải thích tiếp. “Cái kia, em cũng không phải cố ý muốn giấu anh, chỉ là khi đó đang tức giận anh đã gạt em, lại không xác định được bản thân mình có phải cũng yêu anh hay không, cho nên mới không nói với anh.” Dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, Minh Nhan càng nói giọng càng nhỏ, cô cũng là có nguyên nhân hợp tình hợp lý, hắn sẽ không lại đánh cô nữa chứ, rất khó chịu
“Vậy sau đó thì sao, vì sao không nói cho anh biết?” Minh Hiên cảm thấy mình sắp tức điên rồi, rõ ràng cô là cố ý giấu diếm lại còn viện cớ với hắn.
“Sau đó, sau đó lúc em muốn nói, không phải lại xảy ra một chuyện sao, em sợ anh sẽ phân tâm cho nên không dám nói với anh, ông xã, đừng nóng giận a, em cam đoan về sau chuyện gì em cũng sẽ không gạt anh là được rồi chứ, đừng tức giận, đừng tức giận a.” Minh Nhan làm nũng tiến sát vào trong lòng hắn, dùng tay nhỏ bé vuốt vuốt trước ngực hắn giúp hắn nguôi giận.
Minh Hiên nhắm mắt lại, thở dài trong lòng, quên đi, không so đo với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-qua-kieu-ngao/1937871/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.