Nhìn những tòa nhà cùng cây cối xung quanh thì hẳn là cô đã đi nhầm đến trung tâm thành phố rồi, tại sao lại xui xẻo như vậy a, thực là… bây giờ cả phương hướng cũng muốn trêu tức mình, cô đành phải quay đầu đi ngược lại đường cũ.
Cứ đi mãi, cũng không biết qua bao lâu, Minh Nhan chỉ cảm thấy hai chân mỏi nhừ, bàn chân cũng đau nhức. Hẳn là bị phồng lên rồi, cô nhìn đông nhìn tây, muốn tìm một nơi ít người để cởi giầy ra, xem xét một chút.
Đột nhiên, hai mắt cô sáng lên, có một con hẻm nhỏ ở đằng kia, có thể trốn đỡ nha. Nhanh chóng đi đến đó. Nhưng vừa đi đến đầu ngõ, cô chợt nghe bên trong có tiếng chửi bậy.
“***, thằng nhóc thối, không muốn sống nữa hả, dám trộm đồ của lão đây. Ta mẹ nó sẽ đánh chết ngươi, thằng nhóc thối kia.”
Minh Nhan hơi co rúm lại, nhẹ nhàng rón rén tiến lên, cô núp vào góc tường, vụng trộm hé đầu ra một chút. Nhờ trăng chiếu sáng, cô thấy một người đàn ông ở trần thân trên, cả người béo mập đang túm lấy một cậu bé đánh không ngừng, vừa đánh vừa chửi rủa.
Trên thân thể gầy yếu của cậu bé đầy những vết thâm tím, đầu cũng bị đánh rách, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương. Mà cậu bé tuy bị đánh đến vô cùng thê thảm, nhưng vẫn không hề mở miệng cầu xin tha thứ, thậm chí ngay cả rên cũng không có , không giãy dụa, không phản kháng mặc cho người đàn ông kia tay đấm, chân đá. Khóe miệng vẫn cười trào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-qua-kieu-ngao/128167/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.