Trạch Minh đưa Hy Lâm đến khách sạn của gia đình, trên đường tới đó, cô nôn tháo nôn thốc đầy ra người anh, dây cả ra xe.
Vừa đến nơi, mọi người đã phải dạt ra hết để anh nhanh chóng đưa cô lên phòng.
Anh đặt cô lên giường trước, còn anh phải đi thay quần áo dính đầy thứ nhếch nhác mà cô vừa nôn.
Người của cô cũng dính bẩn, anh tạm cởi chiếc váy của cô ra trước, lau sơ qua vết bẩn và để cô nằm yên vị trên giường.
Trong lúc anh đang ở trong phòng tắm, Hy Lâm tỉnh dậy, thuốc có vẻ đã phát huy tác dụng rồi.
Thấy ngứa ngáy toàn thân, cô tự mình dùng tay cào cấu vào da thịt cho bớt cảm giác khó chịu này.
"Biến đi, mấy con kiến này… biến đi."
Cô nói sảng trong cơn say, móng tay của cô làm cho cả cơ thể cô nổi đỏ.
Chưa hết khó chịu, còn phần lưng cô không với tới, cô cởi luôn những thứ còn lại trên người xuống, bò đến đầu này, lăn hết đầu khác, để tìm được thứ nào có thể dụi lưng vào được.
Lúc Trạch Minh trở ra, thấy cô đang nằm dài trên chiếc thảm trải sàn, vẻ mặt khó chịu, uốn éo qua lại.
"Này, em làm gì vậy?"
Anh nhanh chóng chạy tới, lấy chiếc khăn đang lau đầu anh che người cô lại, đột nhiên Hy Lâm bật khóc nức nở "Khó chịu quá, nó không hết…"
Nhìn cả người cô sưng tấy, có vài chỗ còn bị cào đến rách da, Trạch Minh nhíu mày, giữ chặt tay cô lại để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805848/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.