Trạch Minh nhận được tin Hy Lâm xảy ra chuyện thì tức tốc đến đảo Chu Sa ngay lập tức, khi anh đến thì đã vào nửa đêm.
Phòng của Hy Lâm còn sáng đèn, cô vẫn còn thức, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên trong đêm, cô bịt tai lại vờ như không nghe không biết, cô không muốn gặp ai hết, nhưng tiếng cốc cốc vẫn vang lên dai dẳng, nó rất phiền cô đành đi ra mở cửa.
"Anh…"
Trạch Minh xuất hiện trước mắt, vừa nhìn thấy cô anh đã lao ngay tới, vươn tay ra ôm chầm, cô cũng rất bất ngờ, nhưng anh đã ở đây cô cảm nhận được sự an toàn, cô đưa hai tay lên ôm chặt lấy anh không muốn rời.
Cô dụi đầu vào người anh khóc thành tiếng, từ lúc xảy ra sự việc cô tuy rất sợ nhưng cũng không khóc, kỳ lạ là khi nhìn thấy anh cô lại trở thành một người mau nước mắt đến như vậy.
Trạch Minh đưa cô vào trong phòng, cô vẫn không muốn buông anh ra chỉ muốn ôm mãi, Trạch Minh nhẹ xoa đầu cô, giọng anh trầm ấm vang lên làm ấm cả lòng cô "Em muốn khóc bao nhiêu cũng được, có anh ở đây rồi, anh sẽ thay em trút giận."
Hy Lâm nghe xong càng khóc lớn hơn, cô khóc nấc mãi gần mười phút sau mới chịu buông anh ra để nói chuyện, giọng cô vừa mới khóc xong trở nên khàn đặc "Khuya vậy rồi anh vẫn đến sao?"
Trạch Minh đưa ngón tay lên khẽ gạt nước mắt trên mặt cô "Sao anh để em một mình được, mọi chuyện thế nào anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805824/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.