Trạch Minh không nói hai lời, chưa đầy mười phút anh đã có mặt tại nhà của Hy Lâm, khi anh bước vào, căn nhà tối đen, tiếng gió hú thổi vào nhà có thể nghe rõ mồn một vì rèm cửa chưa được kéo lại, chắc cô đã tự nhốt mình trong phòng từ lúc về đến nhà.
Anh nhẹ nhàng bước vào không gây tiếng động, nhìn thấy cô ngồi bó gối tựa người vào tường kính ánh mắt buồn rầu chớp nhẹ nhìn cảnh quan thành phố.
"Làm sao mà không bật đèn?"
Hy Lâm không mấy giật mình, cô buông lỏng hai tay rời đầu gối, ngước mắt lên nhìn anh.
Trạch Minh ngồi xuống lên cạnh cô, vuốt nhẹ mái tóc đặt lên trán của cô một nụ hôn an ủi, cô thở dài lại ngã đầu vào cánh tay của anh, lúc này chỉ có dựa vào nó là cô lại cảm thấy an tâm.
"Tinh Diệu đã về chưa, có phải em đã sai rồi không? Đáng lẽ em phải nói sự thật cho cậu ấy biết từ sớm, có lẽ cậu ấy sẽ không phản ứng gay gắt như bây giờ."
Giọng cô như thiếu sức sống, chứa đầy cảm giác tội lỗi.
"Em không có lỗi gì hết, Tinh Diệu tính cách còn trẻ con không phải em không biết, nó không bỏ đi lâu đâu."
"Anh không cho người đi tìm cậu ta sao?"
"Ba nói nó tự biết đường đi thì tự biết đường về, không cho ai tìm nó hết. Mẹ cũng chỉ lo lắng một chút, nhưng có ba bên cạnh rồi, ông ấy sẽ biết cách nói chuyện với mẹ thôi."
Hy Lâm lại vòng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805798/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.