"Hoan Hoan, sau em lại ở đây?"
Trạch Minh từ phòng tắm bước ra, anh đột nhiên lên tiếng nên cô ta giật mình xoay người lại giấu điện thoại của anh ra sau lưng.
Trạch Minh vừa mới tắm xong, còn chưa thay kịp quần áo, trên người chỉ quấn hờ một chiếc khăn ở thân dưới, thân hình chắc khỏe của anh hiện ra trước mắt khiến mặt của cô ta đỏ bừng e thẹn.
Hai mắt của cô ta dán chặt vào người anh, Trạch Minh nhíu mày không thấy thoải mái, anh nghiêm giọng bảo cô ta.
"Hoan Hoan, quay mặt sang hướng khác."
Hoan Hoan giật mình lập tức quay mặt đi nhưng trong lòng cũng không đành lòng.
Vừa nói anh vừa đi đến lấy chiếc áo choàng ngủ khoác lên người, nhân lúc anh không để ý, Hoan Hoan giả vờ đi lấy túi xách rồi để điện thoại của anh lên bàn.
Xong xuôi, Trạch Minh mới hỏi cô ta lại lần nữa "Làm sao em vào được trong này?"
Hoan Hoan xoay người lại, cô ta vẫn còn đỏ mặt nhìn anh ấp úng trả lời "Em cố ý dậy sớm làm cho anh chút đồ ăn sáng, em định chờ anh bên ngoài khách sạn, nhưng… cô lễ tân nói em là… là người yêu của anh nên không cần câu nệ, nói rồi cô ấy đưa em lên rồi mở cửa cho em vào. Em… em sợ giải thích sẽ bị lộ ra nên em…"
"Đó là nhân viên nào em nhớ mặt không, anh lập tức cho người đó thôi việc, Vĩnh Tần không thể có một nhân viên tùy tiện như vậy được."
Hoan Hoan chột dạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805761/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.