Hoan Hoan như người mất hồn chạy ra khỏi phòng, nhưng lúc này nỗi uất hận, căm thù trong lòng của cô ta còn vượt xa cả nỗi sợ hãi vừa rồi.
"Lại là Hy Lâm, lúc nào cũng là Hy Lâm…"
Ánh mắt của Hoan Hoan trợn ngược bộc lộ vẻ oán hận, nhìn qua chậu cây cảnh cô ta liền xem đó là cô mà vung tay trút nỗi bực tức, ngắt từng chiếc lá xé vụn, miệng không ngừng chửi rủa ra những câu thậm tệ.
"Cô là đồ lẳng lơ, rõ ràng là tôi quen biết Trạch Minh trước, nếu không có cô người yêu của anh ấy hiện tại chính là tôi rồi. Đi biền biệt lâu đến vậy còn trở về, lại muốn cướp Trạch Minh của tôi sao? Nổi tiếng thì đã sao, ai tin cô không sử dụng quy tắc ngầm chứ? Đồ dơ bẩn, cô không xứng với Trạch Minh. Tôi sẽ phanh phui bộ mặt của cô, khiến cô bị hủy hoại, để xem Trạch Minh còn để ý đến kẻ thảm hại như cô hay không? Hừ."
Cô ta điên loạn, hai tay không ngừng hoạt động, chỉ tội cho cái cây xui xẻo bị lọt vào ánh mắt của cô nên mới trở nên tan nát chẳng còn hình dáng ban đầu.
Sau một đêm không ngủ dàn xếp âm mưu, sáng ra Hoan Hoan lại xuất hiện ở JH với bộ mặt tươi tỉnh, trên cổ cố ý hóa trang thêm vài vết đỏ nhạt.
Vừa thấy Hy Lâm xuất hiện, trên miệng của cô ta đã nở nụ cười tươi như hoa mà chạy đến.
"Chị Hy Lâm!"
Hoan Hoan chạy ào tới, Robert nhíu mày đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805748/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.