Ngày hôm sau Trạch Minh và Hy Lâm rời khỏi chùa khi trời vừa sáng, mặt trời còn chưa kịp mọc. Cô vội vàng đi trước không chờ anh thay quần áo chỉ vì muốn nhanh chóng đến nơi nào đó để có thể gọi cho Tiểu Lý, cô cũng đang rất lo lắng cho trợ lý của mình.
"Lên xe đi, chúng ta cùng về, sau đó anh sẽ gọi người đến đây lấy xe của em."
Trạch Minh ở sẵn cửa xe chờ cô, cô thấy đề nghị này cũng ổn, dẫu sao xe của cô cũng không đi được, cô liền đồng ý, nhưng đến khi cô sắp bước vào xe thì…
"Khoan đã."
Trạch Minh bỗng nhiên kéo áo cô lại, vẻ mặt không biết ai đã chọc gì mà khó chịu, giọng còn rất hậm hực nói với cô.
"Em thay đồ khác đi."
Cô chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh nên chẳng để lời anh nói vào tai mà tiếp tục hạ thấp người ngồi vào xe.
"Để về khách sạn thay cũng được."
Cô bất lực khi anh lại dùng nhiều lực hơn để kéo chiếc áo, chân cô cũng phải lùi lại theo nếu không thì áo sẽ bị rách mất.
"Anh đang phát điên cái gì đấy hả?"
"Bây giờ em muốn tự mình thay hay anh thay giúp em, dù sao chúng ta cũng rời khỏi chùa rồi, nơi này cũng không có ai nên anh không ngại giúp em đâu."
Hy Lâm bị lời nói của anh làm cho đỏ cả mặt, cô bất giác lùi chân lại, hai tay đưa lên đan chéo trước ngực che chắn, cô không ngờ anh lại có thể nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805718/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.