Trương Minh Vũ hiểu rõ bản thân thua kém Trần Đại Phú rất nhiều, có thể nói là không cách nào bắt kịp nổi.
Ông ta cung kính với anh như vậy chẳng qua chỉ là vì Tô Mang mà thôi.
Không hề liên quan gì tới anh cả.
Đương nhiên anh cũng sẽ không lợi dụng danh nghĩa của Tô Mang để làm xằng làm bậy. Nếu bản thân làm được anh sẽ không làm phiền người khác.
Trần Đại Phú sửng sốt, ánh mắt loé lên.
Một lúc sau, ông ta cười đáp: “Cậu khách sáo quá rồi. Có chút tiền như vậy, sao tôi có thể để cậu…”
Ông ta chưa kịp nói hết câu đã bị Trương Minh Vũ cắt ngang: “Chủ tịch Trần đừng khách sáo. Việc nào ra việc đấy, cứ nghe tôi”.
“Chuyện này…”
Trần Đại Phú do dự một hồi mới gật đầu đáp lại một tiếng: “Được”.
Ông ta đã hứa sẽ làm, Trương Minh Vũ cũng không lo lắng gì nữa.
Huống hồ anh vẫn còn nhiều tiền trong tay, cho ông ta làm hộ cũng có thể tiết kiệm được không ít.
Trần Đại Phú nhanh chóng gọi người chuẩn bị giấy tờ.
Trương Minh Vũ ngại phiền phức nên dứt khoát đưa thẻ ngân hàng cho ông ta giữ rồi đứng dậy rời đi.
Anh đi vào thang máy xuống tầng.
Lòng thầm cầu nguyện đừng gặp lại Lâm Kiều Hân nữa.
Thoắt cái, thang máy đã dừng ở tầng một.
Trương Minh Vũ cúi đầu, vội vàng chạy tới cổng công ty.
Nhưng anh mới đi được một đoạn đã thấy một gã đàn ông thân hình cường tráng mặc đồng phục bảo vệ đang đứng chắn trước mặt mình.
Anh nhíu mày dịch sang bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-kho-khao/960139/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.