Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Tô Mang hơi hé miệng nhưng vẫn chẳng nói được lời nào.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới dẩu môi không vui nói: “Sư phụ thật là! Sao người lại có thể gán ghép em cho người khác cơ chứ!”
“Không được, em chỉ có thể thuộc về bọn chị!”
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mang chợt loé lên.
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Chị ba đang nói gì vậy?”
Tô Mang giật mình vội chuyển chủ đề: “Không có gì, uống tiếp đi. Hôm nay gặp được em, chị vui lắm. Chúng ta không say không về!”
Trương Minh Vũ cũng nâng chén rượu cười nói: “Không say không về!”
Hai người nâng cốc uống cạn, chẳng mấy chốc Tô Mang đã ngà ngà say.
Trương Minh Vũ hơi buồn tiểu, bèn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong lúc đang giải quyết, anh bỗng nghe thấy tiếng xì xào ở phòng bên cạnh.
“Sớm muộn cũng có ngày tao sẽ ngồi lên được vị trí của cậu Lý! Mẹ nó chứ, ghen tỵ thật đấy! Cô ta là nữ tổng giám đốc đẹp nhất Hoa Châu chúng ta cơ mà!”
“Công trình lớn như thế thì lợi nhuận phải nhiều tới mức nào? Cô Lâm có thể không rung động sao? Chắn chắn là phải hiến thân rồi! Ha ha ha!”
Trương Minh Vũ lập tức lấy lại tỉnh táo trong cơn say.
Nữ tổng giám đốc đẹp nhất? Còn mang họ Lâm?
Cả Hoa Châu này làm gì còn ai khác ngoài Lâm Kiều Hân?
Chẳng lẽ cô đang ở đây sao?
Đừng nói là trùng hợp tới vậy chứ?
Trương Minh Vũ cắn đầu lưỡi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Sau khi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-kho-khao/238357/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.