Vừa viết xong tập bản kiểm điểm ba nghìn chữ, Ninh Nam Gia đột nhiên cảm khái một câu:
"Khương Bắc Dư, anh bây giờ rất nghi ngờ em có phải cố tình giơ tay lên đỡ không, nghĩ rằng đánh đến gãy tay thì không cần phải làm bài tập."
"Không đâu." Khương Bắc Dư mặt mũi thật thà ngay thẳng đáp: "Không bị thương thì em cũng không biết viết."
Câu này mà đổi lại thành người khác nói, Ninh Nam Gia chắc cú người nọ quá ngông cuồng, nhưng đối với Khương Bắc Dư, hắn thật sự tin lời cậu vì cậu không biết làm nên không làm.
"Em trước đó đều không làm bài tập à?"
"Trước đó tìm người làm hộ, thầy cô không quan tâm đâu."
Ninh Nam Gia phục thật sự: "Nhưng em ở Lục trung, em không thể không làm, nói như nào nhỉ, hiện tại là lớp mười một rồi, ngay cả hơn một năm này mơ hồ trôi qua đi nữa, vậy thi đại học thì sao, em tìm ai thi hộ cho?"
Khóe môi hơi nhếch lên, Khương Bắc Dư nhìn khuông mặt của Ninh Nam Gia được ánh đèn phác họa ra thành những đường nét ấm áp dịu dàng, cầm lòng không được thuận theo lời hắn mà hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"
"Còn có thể làm sao? Học đi! Hoặc là em thấy trong nhà thừa tiền tiêu rồi muốn về nhà thừa kế gia nghiệp, còn tùy em chọn như nào thôi."
Nhà Ninh Nam Gia mặc dù cũng có chút tiền, nhưng đều là tổ tiên để lại, Tống Tri Vi và Ninh Phó Nguyên tuổi tác càng ngày càng cao, bình thường không làm gì, đều tiêu tiền bố mẹ hắn tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-cua-doi-thu-mot-mat-mot-con-nhin-toi-rat-sai/952682/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.