Vân Chức cảm thấy nóng, mà nhiệt độ cơ thể vốn dĩ đã cao, chăn lại bị trùm kín mít như vậy, nhưng so với cái người đang ôm lấy cô kia thì những cái này đều có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Cô giống như rơi vào một vùng nước sâu không thấy đáy, muốn thoát nhưng không có hiệu quả, ngược lại còn bị vây chặt hơn, mỗi một tấc trên da đều vô cùng áp lực, nhiệt độ cứ thể tăng cao khiến người khác không có chỗ nào để trốn.
Hôm nay anh dùng cùng một chai sữa tắm và dầu gội với cô, nhưng chẳng những không có hạ thấp tính nguy hiểm mà còn nhiều thêm chút kiều diễm khó nói, giống như không biết từ lúc nào, hai người thế nhưng đã có nhiều thêm một bí ẩn nào đó không thể nói rõ.
Đêm khuya trời đông giá rét nằm ở trong căn phòng nhỏ, xài chung phòng tắm, hơi thở xâm chiếm lẫn nhau, trong bóng đêm không người nào biết, anh thấp giọng gọi nhũ danh thân mật của cô.
Vân Chức há to miệng để hô hấp, tận dụng hết mọi khả năng duy trì khe hở với Tần Nghiên Bắc, sốt ruột nói: "Tôi chỉ muốn nhìn xem trạng thái anh thế nào mà thôi, sợ anh xảy ra chuyện gì mà không lên tiếng, tôi sẽ không thể phát hiện kịp thời."
Thanh âm Tần Nghiên Bắc càng lúc càng khàn, chậm rãi lặp lại: "Ừm, anh nghe được, em sợ hãi, sợ anh xảy ra chuyện."
Lời Vân Chức muốn nói lại dừng lại.
Anh nói như vậy cũng không có sai, vấn đề là cô không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-toi-la-de-om-anh/2491994/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.