Có chấp nhất gì?
Tần Nghiên Bắc trước sau không đáp, cái anh chấp nhất, ở trong mắt người khác là thứ vô cùng ngây thơ buồn cười, quãng thời gian niên thiếu chỉ cần nhìn nhau từ xa thôi cũng có được thứ tình cảm khắc sâu tận tâm khảm, cho dù không cần dùng quá nhiều thủ đoạn cực đoan thì cũng hẳn là sẽ sớm biến mất theo thời gian hai người chia xa mới phải.
Nhưng chỉ có anh là hiểu rõ nhất, cái cửa sổ trên mái nhà mở hé vào trong căn phòng nhỏ tối tăm, nơi đó có ánh mặt trời mà anh không thể nhìn thấy được trong thế giới cằn cỗi của mình, trong khe hở có hình bóng duy nhất có thể sưởi ấm anh.
Anh không bị người khác sợ hãi, không bị nguyền rủa, cũng không phải là kẻ hại chết mẹ của mình, anh không phải ma quỷ không có nhà để về, cô sẽ dùng đôi tay đó tiếp được tâm ý của anh, được anh tưới nước ngày này qua ngày khác, dần dần trên đống đất bùn đó sẽ mọc ra một mầm non yếu ớt nhưng cũng rất cứng cỏi.
Anh không xứng đáng chết đi, anh tồn tại, trên đời này cũng sẽ có một người chờ mong anh, người đó ngửa đầu ngồi ở trên cái giường nhỏ kia, chỉ cần anh xốc cửa sổ lên thì cô sẽ cẩn thận cong mắt, cười vô điều kiện với anh.
Chỉ cần anh còn thở, cô sẽ an tĩnh chờ anh xuất hiện.
Vì thực hiện lời hứa hẹn, tới xem bộ dáng cô tốt lên, anh không sợ đổ máu, xương cốt dù bị đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-toi-la-de-om-anh/2491947/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.