Họ dẫn hai con chó ra nước ngoài chơi vài ngày. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn mới quyết định ngồi máy bay về nước.
Nhiệm vụ này dù thành công mỹ mãn nhưng dù sao cũng là bí mật không thể trắng trợn công khai.
Vì vậy, cấp trên không có cách nào công khai khen ngợi những đóng góp Kiều Thất Tịch và Otis, mà chỉ có thể bí mật tăng lương cho họ.
Vào làm chưa đầy một năm mà lương đã cao hơn huấn luyện viên.
Huấn luyện viên: Có vẻ như nguyện vọng ăn bám chó của y sắp thành hiện thực rồi!
Ngu Thiệu là một huấn luyện viên cẩn thận, y cảm thấy đối với chó, lương và huy chương là trống rỗng chỉ có ngày nghỉ lễ mới là linh hồn.
Vì Trứng Trứng và Bình An đã lâu không gặp nên Ngu Thiệu đã xin cho họ nghỉ một tuần để đôi trẻ thân mật.
Phùng Kiêu sẵn sàng đồng ý: "Em cũng cho anh một kỳ nghỉ để anh nghỉ ngơi ở nhà."
"Không cần." Ngu Thiệu rất thành thật: "Lần này anh cũng không làm gì, chỉ giúp bọn chúng ăn uống tắm rửa mà thôi."
"Cũng đúng." Phùng Kiêu nghĩ vậy không thể không cười và trêu chọc: "Anh có bao giờ phát hiện ra rằng kể từ khi anh có Bình An và Trứng Trứng, anh chỉ cần nằm thôi cũng giành chiến thắng không?"
Hào quang tinh anh trước đây không còn nữa. Giờ đây chó của anh luôn là người xông pha lên trước, còn anh chỉ được xem như hậu cần.
"Chuyện này ai mà ngờ được?" Vẻ mặt của Ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tinh-de-thuong-chet-anh-ha/3536904/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.