Kiều Thất Tịch lại nghe thấy có người muốn đặt tên cho mình là Alexander, cậu không khỏi cảm thấy mọi thứ đều là số mệnh. Dường như có một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi thứ từ ngày cậu biến thành gấu Bắc cực đến nay.
Alexander vốn luôn vui vẻ lạc quan lại lặng im trong phút chốc nhưng rồi cậu nhanh chóng chấp nhận hoàn cảnh hiện tại của mình. Bây giờ cậu nghĩ nhiều thì có tác dụng gì chứ?
Cậu cũng không thể đối kháng với sức mạnh siêu nhiên được.
Điều cậu nên làm là tận hưởng niềm hạnh phúc hiện tại chứ không phải tự tìm lấy rắc rối hay lo nghĩ những điều không đâu.
Vì vậy Kiều Thất Tịch nhếch miệng cười toe toét, đôi mắt tròn xoe sáng ngời. Giống như một đứa trẻ tắm trong hạnh phúc và rất thích chủ nhân mới của mình.
Chính là cảm giác này.
Thứ mà Center cảm nhận được trên sân thi đấu... là cảm giác hạnh phúc mà con chó lai sói này mang lại, cũng chính là nguyên nhân khiến gã rung động muốn mua nó về.
"Tao coi như mày thích tên này nhé!" Center không khỏi lẩm bẩm. Không thể không thừa nhận rằng Alexander mang cho gã cảm giác không giống bình thường.
Nói thế nào nhỉ? Alexander tận hưởng thế giới này từ tận đáy lòng. Thật khó mà tin được vì Center không thích thế giới này, dù cho tài sản của gã ngang bằng cả một quốc gia.
Đối với gã, thế giới này lạnh lẽo và chỉ quan trọng lợi ích. Động vật là sự tồn tại đáng yêu và ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tinh-de-thuong-chet-anh-ha/3536897/chuong-147.html