Tuần này huấn luyện hạng mục tìm kiếm cứu trợ, huấn luyện liên tục ba ngày, trong thành phố xảy ra chuyện.
Ngu Thiệu vừa lo lắng vừa tranh thủ cơ hội cho hai chú chó của mình đến hiện trường thực tập, việc này được xây dựng trên cơ sở niềm tin của hắn với hai chú chó.
Bình thường, trước khi chó hoàn thành kiểm tra thì không đủ điều kiện thực tập tại hiện trường nhưng lần này vì đủ thứ nguyên nhân, đồng thời cũng vì trong tỉnh xuất hiện trận sụt lún quy mô lớn, cần rất nhiều chó tìm kiếm cứu trợ đến chi viện.
Thế là Ngu Thiệu vừa nhận được tin liền lập tức xin cho hai con chó sói Tiệp Khắc ra sân, bọn chúng có thể.
Lãnh đạo suy nghĩ rồi đồng ý, bên bọn họ phái mấy chú chó tìm kiếm cứu trợ đến chi viện, hai chú chó nhỏ coi như đi học tập.
Chỉ cần không gây rối là được.
Cho Ngu Thiệu trông coi, lãnh đạo cũng rất yên tâm.
Trận sụt lún xảy ra ở trung tâm thành phố, ở khách sạn nào đó, không biết tại sao bỗng bị lún.
Khách sạn có bãi đỗ xe dưới lòng đất, sau khi bị lún, đơn vị cảnh sát và phòng cháy lập tức chạy tới hiện trường, một bên xác nhận nhân viên gặp nạn, một bên nhanh chóng bắt đầu công việc cứu trợ.
Kiều Thất Tịch và Otis huấn luyện được một nửa, phát hiện huấn luyện viên đào ngũ, vừa đi là liền hai mươi phút, ồ, là yêu đương hả? Điện thoại không rời tay!
Sau đó mới phát hiện không phải, Ngu Thiệu muốn dẫn bọn họ ra ngoài, rời đi là để viết báo cáo và lấy đồng phục thực tập của trụ sở cho họ.
Mặc đồng phục anh tuấn vào, Kiều Thất Tịch cho rằng là ra ngoài tiến hành luyện tập, còn hy vọng lần này ra sân bay. Cậu muốn cho Otis nhìn máy bay.
Ngồi song song ở phía sau xe bán tải nhìn ngoài cửa sổ, cậu phát hiện không phải đường ra đến sân bay, mà đi vào trung tâm thành phố đông nghìn nghịt người.
Ngay sau đó bọn họ nghe thấy tiếng còi cảnh sát, còn có cả tiếng của xe cứu thương, cảnh tượng này... Chắc chắn không phải diễn tập, là thật, trung tâm thành phố xảy ra chuyện!
Kiều Thất Tịch nhanh chóng nói cho Otis điểm khác nhau giữa tiếng còi của cảnh sát và xe cứu thương, cùng với ý nghĩa của nó.
Sau này chúng ta có lẽ sẽ thường xuyên nghe thấy hai loại âm thanh này, một khi hai âm thanh này vang lên, có nghĩa là có chuyện xảy ra.
Otis: "Ừ."
"Tai nạn và thương vong à?"
Mặc dù hắn không có tình cảm gì với con người, nhưng hắn biết cái chết đại biểu cho điều gì, nếu như có thể, vẫn là không nên chết...
Đều là động vật có vú, Otis đã thức tỉnh trí tuệ, tuy không thể sinh ra tình cảm với giống loài khác nhưng hắn vẫn có thể dùng trí tuệ của mình để tìm hiểu mối liên hệ giữa con người với con người.
Một người chết đi, sẽ có một đám người đau lòng khổ sở chẳng hạn.
Tình cảm của con người, tư tưởng và nghệ thuật của con người, Otis chưa từng không thừa nhận.
Xe bán tải dừng lại ở địa điểm xảy ra tai nạn, cảnh sát kéo dây cảnh giới, người không phận sự không thế tới gần.
Ngu Thiệu cao lớn đoan chính mặc đồng phục, vừa nhìn cũng không phải người không phận sự, huống hồ hắn còn dẫn theo hai chú chó nghiệp vụ, chỉ là hai chú chó có hơi nhỏ.
Hắn thương lượng với cảnh sát một hồi, đối phương cho phép bọn họ đi vào, đồng thời nói sơ qua cho bọn họ về tình huống bên trong.
Kiều Thất Tịch trợn tròn mắt, đây là sụt lún chân thực ở một vùng lớn. Cả tòa nhà vỡ thành hai nửa nghiêng về một bên, liên đới khiến tòa nhà bên cạnh cũng bị ảnh hưởng.
Cậu nói với Otis: Chúng ta gặp phải sụt lún, tiếp theo phải tìm kiếm cứu trợ con người bị kẹt, hỗ trợ nhân viên chữa cháy tiến hành công việc đào móc.
Trước mắt nhân viên chữa cháy đang xuyên thẳng vào trong tòa nhà đổ vỡ, nghĩ cách xác định vị trí của những người gặp nạn; chó hỗ trợ công tác tìm kiếm cũng tản mát khắp nơi chuyên chú làm việc, bọn chúng đều là những chú chó tìm kiếm cứu trợ ưu tú trong trăm chọn một, số lượng rất ít.
Cần cẩu bên cạnh đã vào vị trí của mình, đang lần lượt chở xi măng cốt thép khổng lồ đi.
"Đi!" Ngu Thiệu vỗ vỗ hai chú chó.
Thế là Kiều Thất Tịch và Otis lập tức tiến vào trạng thái làm việc, đầu tiên tìm kiếm khởi nguồn của mùi máu tươi, để tránh bỏ lỡ thời gian cứu viện tốt nhất.
Vì duy trì cảm giác nhanh nhạy, móng vuốt của chó tìm kiếm cứu trợ không thể bọc bởi bất cứ vật gì, chỉ có thể trần trụi giẫm lên trên phế tích.
Kiều Thất Tịch: "Otis, cẩn thận dưới chân anh, không nên bị vật nhọn đâm vào chân."
Otis hơi ngẩng đầu: "Ừm."
Trong lúc làm việc không có quá nhiều giao lưu ánh mắt và tiếp xúc tứ chi, bọn chúng đều giành giật từng giây tiếp tục dùng cái mũi nhạy bén, theo mùi hương một mạch truy tìm ngược lại.
Khi xác định được vị trí của người gặp nạn, bọn họ dừng lại, một con dùng tiếng sủa gây sự chú ý, một con dùng móng vuốt gẩy xi măng cốt thép vỡ nát.
"Ở đây có người gặp nạn!" Huấn luyện viên của bọn chúng hô to một tiếng, mấy nhân viên cứu hỏa gần đó lập tức tới triển khai công tác cứu viện.
Tiếp theo, xung quanh còn phát hiện mấy người gặp nạn, đều cần đào bới.
Kiều Thất Tịch thầm nghĩ, nhân thủ quá ít, không được rồi! Còn nhân viên chữa cháy không?
Huấn luyện viên cũng nghĩ như vậy, hi vọng hiện tại nhân viên cứu hỏa trên đường nhanh tới, gia nhập công việc!
Lúc này, một người đàn ông nước ngoài đầy bụi đất ôm tay, được nhân viên chữa cháy đỡ tới, hoặc phải nói là kiềm chế!
Bởi vì anh ta không chịu đi, vẫn muốn chạy trở lại, trong miệng còn lẩm bẩm, nói cái gì ấy, cũng không phải tiếng Anh chính thống!
Những nhân viên chữa cháy đỡ anh ta căn bản không nghe hiểu.
Kiều Thất Tịch nghe hiểu, là tiếng Anh! Tuy là khẩu âm rất nặng.
"Gâu âu!" Đối phương nói vợ anh ta ở bãi đỗ xe, muốn nhân viên cứu hỏa mau chóng nghĩ cách cứu viện, thế nhưng theo tình huống trước mắt, cứu viện mặt đất còn cần một khoảng thời gian, bọn họ cũng bất lực.
Tuy nhiên Kiều Thất Tịch nhớ kỹ miêu tả của người đàn ông ngoại quốc kia, nếu có cơ hội cậu nhất định sẽ giúp anh ta.
Hai mươi phút sau, một tốp nhân viên chữa cháy chạy tới, gia nhập công tác cứu viện, bọn họ đến đã giảm nhẹ gánh nặng, nhưng công việc cứu trợ vẫn cực kỳ khẩn trương, từng người từng chó đều làm việc hết sức.
Trong thời gian này cảnh sát ở bên ngoài làm công tác khơi thông, xe cứu thương tới lui, nhiều bên hợp tác giữ cho công tác cứu trợ thông thuận không trở ngại, tiến hành theo trật tự.
Một giờ chiều, ánh nắng mặt trời giữa tháng năm ác độc chiếu xuống mặt đất, trong quần áo của nhân viên cứu hỏa đều chảy đầy mồ hôi, từng giọt mồ hôi lớn trên mặt rơi lên phế tích.
Vốn bọn họ có thể thay ca nghỉ ngơi, trước tiên ăn cơm uống nước, nhưng không ai nguyện ý rời khỏi mảng phế tích này.
Bởi vì công việc đào bới vẫn đang tiến hành cực kỳ khó khăn.
Mấy chú chó tìm kiếm cứu trợ cũng bị ánh nắng phơi cho hà hơi, mặc dù có huấn luyện viên luôn bổ sung nước cho chúng nhưng vẫn rất vất vả.
"Cơm đến, cơm đến rồi!" Nhân viên hậu cần cầm hộp cơm vào, từng hộp từng hộp đến tay mỗi người: "Tranh thủ thời gian ăn mấy miếng đi!"
Đúng vậy, quả thật bị đói chóng mặt sẽ càng chậm trễ công việc, thúc giục tất cả mọi người dùng tốc độ nhanh nhất, nhét từng ngụm từng ngụm cơm vào miệng.
Bên Ngu Thiệu được chia tổng cộng ba bình nước khoáng, một hộp cơm và hai phần thức ăn cho chó, hậu cần rất cẩn thận, thức ăn cho chó là ức gà luộc bông cải xanh và trứng gà vân vân.
"Mau ăn đi!" Huấn luyện viên mở hai hộp cơm, sắp xếp cho hai con sói ăn rồi mới mở hộp cơm của mình ra, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu ăn.
Đào bới trong phế tích bụi bặm phất phơ, mồ hôi huấn luyện viên đều phủ một lớp bụi đen, nhưng hắn ta không có cảm giác gì, thậm chí còn lựa thịt trong hộp cơm của mình ra cho Bình An và Trứng Trứng vất vả.
Otis liếc nhìn con người không ăn thịt, cảm thấy hắn ta thật kỳ quái: "Hắn không thích ăn thịt hả?"
Dáng dấp còn cường tráng như vậy.
Kiều Thất Tịch gâu gâu lấp đầy miệng thịt gà, nghe thế nuốt xuống nói: "Anh không hiểu, đây là tình yêu của đàn ông sắt đá."
Sau đó ngậm thịt huấn luyện viên đẹp trai cho, vui thích ăn hết, ăn xong miếng thịt này, cậu cảm giác mình càng có động lực làm việc.
Otis im lặng một lát, đưa miếng thịt kia cho gấu nhỏ: "Hai phần tình yêu."
Kiều Thất Tích: ...
Phụt...
Đây là phát ngôn quỷ dị gì vậy hả?!
Hai con sói ăn đến bát sạch bóng, huấn luyện viên vặn nắp bình nước khoảng đổ một nửa cho chúng, còn một nửa tí nữa uống.
Mà chính hắn, một hơi uống hơn nửa bình, bởi vì không có thời gian bổ sung nước.
"Tiếp tục công việc!"
Ba giờ ba mươi phút chiều, nhân viên chữa cháy và chó tìm kiếm cứu trợ đều đã công tác liên tục sáu tiếng, dường như bọn họ đã quên đi thời gian, vẫn đang đào bới không biết mệt mỏi.
Mấy chú chó tìm kiếm cứu trợ trưởng thành, móng vuốt đều đã bị mài mòn ở mức độ nhất định, thậm chí có một con xuất hiện tình huống bị cảm nắng, là con chó săn lông vàng (golden retriever).
Sau khi Kiều Thất Tịch nghe nói lại mở miệng: Chó săn lông vàng lông vừa dài vừa dày, nhất định rất nóng, may là hai ta lông ngắn, bằng không thì cũng trúng nắng.
Đến lúc này, người gặp nạn trên mặt đất có thể cứu viện cơ bản đều được cứu viện hết.
Giống với những con chó tìm kiếm cứu trợ khác, Kiều Thất Tịch và Otis cũng mệt đến lè lưỡi, móng vuốt cũng bất động.
Dù cẩn thận thế nào thì móng vuốt giẫm trên phế tích đi tới đi lui nhiều như vậy, không thể tránh khỏi bị tổn thương.
Otis ngửi thấy mùi máu tươi truyền đến từ người gấu nhỏ, không hề giống với mùi máu tươi của bất kỳ ai, mùi này khiến trái tim lạnh lùng của hắn không thể thờ ơ.
"Gấu nhỏ, em nghỉ ngơi một chút."
Otis thà rằng bản thân làm gấp đôi lượng công việc, cũng không hy vọng Alexander lại bôn ba theo huấn luyện viên.
"Sao mà thế được?"
Kiều Thất Tịch cũng ngửi thấy tơ máu trên móng vuốt Otis, như nhau cả thôi!
Sao cậu có thể nghỉ ngơi chứ, đây là lần đầu tiên công tác, chân chính đến hiện trường tai nạn, cậu phát hiện mình cố gắng làm việc đã không chỉ vì điểm kiểm tra, đứng ở chỗ này quả thật cậu không kìm lòng được!
Muốn cống hiến một phần sức lực của mình.
"Không sao đâu Otis, vết thương nhỏ một centimet, đừng chú ý đến là được, chúng ta tiếp tục công việc."
Kiều Thất Tịch tràn đầy sức sống, đồng thời trong đầu nhớ tới rất lâu trước kia, dáng vẻ Otis nổi giận khi thấy cái mũi bị thương của cậu.
Thật là, chỉ là vết thương nhỏ một centimet thôi mà.
"Ừm."
Otis thay đổi suy nghĩ, không cưỡng ép Alexander nghỉ ngơi nữa, chỉ là không kìm lòng nổi tăng lượng công việc của mình lên, ôm đồm công việc vốn nên chia đều vào người.
Kiều Thất Tịch: "Otis chết tiệt..."
Nhưng không thể không nói, cậu rất cảm động.
Thấy Golden bị cảm nắng, huấn luyện viên cũng rất lo lắng, đang nghĩ xem có nên kết thúc công việc hay không, dẫn hai con sói ra ngoài.
Golden là chó nghiệp vụ trưởng thành có kinh nghiệm, còn không chịu nổi nhiệt độ cao và mệt nhọc, hai con sói của hắn mới hơn nửa tuổi một chút, lẽ ra không nên gánh vác lượng công việc giống những con chó tìm kiếm cứu trợ trưởng thành khác.
Nhưng sáu tiếng đồng hồ trôi qua, Bình An và Trứng Trứng vẫn luôn giữ vững cương vị, lượng công việc không ít đi chút nào.
Biểu hiện không kém hơn các chú chó tìm kiếm cứu trợ khác, huấn luyện viên tự hào đồng thời cực kỳ hi vọng mình và hai con sói có thể giữ vững đến cùng!
"Bình An, Trứng Trứng, chúng ta kiên trì tiếp có được không?" Lần nữa mớm nước, Ngu Thiệu thở hổn hển sờ sờ hai bọn chúng – những thực tập sinh dũng cảm ưu tú: "Nhìn kìa, công việc đào bới mặt đất sắp hoàn thành, kế tiếp cần nhờ đến bọn mày rồi."
Otis uống nước xong, nhìn hắn một cái, trong mắt không có lùi bước, cũng không có chống cự, dường như chấp nhận đề nghị giữ vững cương vị đến cùng.
Kiều Thất Tịch gâu một tiếng, tỏ ý ông đây không thành vấn đề, chúng ta cùng xông lên.
Mặc dù móng vuốt thật đau nhức, hức hức.
Nhưng trợ giúp nơi này hoàn thành công tác cứu viện, cậu cảm thấy là trách nhiệm của mình, chưa từng có ý nghĩ muốn rời khỏi giữa chừng.
Trừ phi thật sự không thể nữa!
"Tốt!" Huấn luyện viên ôm lấy bọn chúng, sau một phen động viên cổ vũ, cả ba tiếp tục gia nhập công tác.
Hình bóng của ba người họ đã hấp dẫn ánh mắt chú ý của mọi người từ lâu, khi biết hai con sói này chỉ là thực tập sinh của căn cứ chó nghiệp vụ, các nhân viên chữa cháy đều đau lòng.
Nhưng vì bản thân đang khẩn trương làm nhiệm vụ, bọn họ không cách nào đặt công việc trong tay xuống để ôm lấy hai con sói thực tập.
Nửa giờ trôi qua, rốt cuộc đào tới bãi đỗ xe, cần cẩu vừa rời đi, Kiều Thất Tịch lập tức chạy vào như một làn khói, tìm cái xe mà người đàn ông nước ngoài kia miêu tả.
Nhân viên chữa cháy đi theo con sói xông lên đầu tiên này, đi đến mui xe của một chiếc Sedan màu đen.
Bên trong có người à?
Đúng vậy, một người phụ nữ sau khi thấy ánh sáng liền liên tục đập trần xe cầu cứu.
Nhân viên chữa cháy dùng tiếng Anh chính gốc lưu loát nói với người phụ nữ bên trong: Không nên gấp gáp, chúng tôi lập tức nghĩ cách cứu cô, cô hãy ngồi vào ghế lái và đừng cử động, đồng thời duy trì hô hấp nhẹ nhàng.
Người phụ nữ nghe vậy lập tức phối hợp, không ngừng tỏ ý mình đã hiểu, cảm ơn!
Cô rất lo lắng cho chồng mình, nhưng vào giờ khắc này, cô cũng không muốn gây ra vấn đề gì, ảnh hưởng đến công việc của nhân viên cứu hỏa trước mắt.
Dù cô quả thật rất lo lắng.
Thấy công tác cứu viện ở đây tiến hành thuận lợi, Kiều Thất Tịch lặng lẽ rút lui, chuẩn bị tìm người kế tiếp...
Nét mặt Ngu Thiệu tràn đầy tự hào nhìn cậu, lôi cậu lại: "Trứng Trứng, Trứng Trứng, không cần đi nữa."
Danh sách người bị kẹt ở bãi đỗ xe đều đã tìm được, có tất cả sáu người, Trứng Trứng và Bình An lần lượt tìm được hai người.
Kiều Thất Tịch vểnh trai, hơi chậm chạp: "Ý gì?"
"Công việc của chúng ta hoàn thành thuận lợi." Huấn luyện viên nhìn cậu nói: "Tất cả người gặp nạn trên danh sách đều đã tìm được, hiện tại chúng ta ra ngoài, ta mang bọn mày về căn cứ ăn cơm chiều."
Thật sao?
Tìm được hết rồi?
Kiều Thất Tịch sững sờ, hơi hoảng hốt, tiếp theo thở phào một cái! Toàn bộ tinh thần kéo căng đều giãn ra, một giây sau hưng phấn nhào về phía Otis thận trọng!
"Otis! A!"
Công việc đầu tiên kết thúc mỹ mãn!
"A ha ha ha, tốt quá rồi!"
Otis không ngây thơ như vậy, nhưng đôi mắt hắn lóe sáng, xem ra tâm tình cũng không tệ.
"Gâu âu..." Hắn giả bộ hung ác phản kháng một chút, nhưng Kiều Thất Tịch không sợ hãi, vẫn nhào lên người hắn giương oai.
"Tên nhóc thúi..." Huấn luyện viên bị cảnh này lây nhiễm, cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, chậc chậc chậc, giờ phút này hắn cũng hy vọng được ôm nhau với ai đó.
Một giây trước, Kiều Thất Tịch còn hưng phấn bay nhảy, một giây sau, móng vuốt giẫm phải đá vụn trên mặt đất, đau đến mức cậu kêu áu áu.
"Được rồi, yên tĩnh chút, móng vuốt sắp hỏng tới nơi." Đối phương không đau lòng móng vuốt của mình thì còn có huấn luyện viên đau lòng đây, thế là không nói hai lời cúi người ôm lấy con sói đang rầm rì.
Kiều Thất Tịch nằm trong lồng ngực dày rộng của huấn luyện viên đẹp trai, không rầm rì nữa.
"Bình An, tao ôm em trai, tự mày đi nhé." Ngu Thiệu quay đầu nói với Bình An một tiếng, hắn cũng đau lòng móng vuốt của Bình An, nhưng không có cách nào, dưới tình huống chỉ có thể ôm một con đương nhiên hắn sẽ chọn ôm Trứng Trứng, hắn đoán có lẽ Bình An cũng nghĩ vậy.
Đúng...
Otis cân nhắc tới lui, cảm thấy có người ôm gấu nhỏ càng thích hợp hơn.
Hoàn thành tất cả công việc, Otis cũng thả lỏng, hắn nện bước đi bộ dẫn đầu ra ngoài, bên ngoài người đông nghìn nghịt, vây chật như nêm cối.
Camera quen thuộc lại xuất hiện trong mắt Otis, là phóng viên trong thành phố, bọn họ đang ghi chép lại toàn bộ tai nạn lần này.
Chó tìm kiếm cứu trợ được ôm ra, nhận được sự chú ý của phòng viên, bọn họ chen lên trước hỏi thăm hai câu: "Xin hỏi con chó tìm kiếm cứu trợ này bị thương hả?"
Huấn luyện viên cau mày, mặt mũi tràn đầy đau lòng: "Móng vuốt bị thương, hai con chó tìm kiếm cứu trợ tôi dẫn tới đều bị thương, bọn chúng vẫn chỉ là thực tập sinh trong căn cứ, chưa chính thức vào cương vị, tuy nhiên lượng công việc hôm nay không khác so với chó tìm kiếm cứu trợ trưởng thành."
Phóng viên kinh ngạc, lập tức thể hiện vẻ đau lòng: "Bọn chúng rất tuyệt, hôm nay vất vả rồi!"
Ngu Thiệu mang hai con sói lên xe, nhưng rất nhanh bị nhân viên y tế cản lại, nói hiện tại muốn tiến hành xử lý băng bó miệng vết thương cho hai chú chó tìm kiếm cứu trợ.
Từ nơi này về căn cứ không xa, ban đầu Ngu Thiệu muốn tự mình làm, nhưng nghĩ lại, trước sau Bình An và Trứng Trứng sẽ tiếp xúc với càng nhiều người, thế là giao công việc cho nhân viên y tế.
Nhân viên y tế cũng không sợ chó tìm kiếm cứu trợ cắn người, bọn họ rất cẩn thận nhẹ nhàng, lúc dùng nước khử trùng rửa miệng vết thương còn nói: "Sẽ hơi đau chút xíu, nhưng đừng sợ, một lát sẽ không đau nữa."
Kiều Thất Tịch thấy cô y tá trẻ nhìn mình với vẻ rạng rỡ.
Nước khử trùng rửa vết thương trên chân quả thật có hơi đau, con sói tướng mạo uy vũ gâu một tiếng rồi vùi mặt vào ngực của huấn luyện viên.
Tim cô y tá tan chảy, chỉ có thể thả nhẹ động tác trên tay, bởi vì đây là một anh hùng nhỏ sợ đau nha.
Otis bên cạnh nằm nhoài trên một cái đệm, lúc y tá dùng nước khử trùng rửa vết thương cho hắn, hắn căn bản không phản ứng tí nào.
Huấn luyện viên không khỏi nhìn hắn, ai da, tính cách hai anh em thật sự hoàn toàn khác biệt, một con hồn nhiên, một con khí phách.
"Có đau không?" Nghe thấy một con sói khác kêu áu áu, y tá của Otis hơi lo lắng hỏi.
Otis: ??
Alexander đau, hắn không đau.
Được băng bó cẩn thận xong, hai người chúng nó được đưa lên xe, sắp xếp nằm song song ở phía sau nghỉ ngơi.
Hiện tại trời đã tối, cửa sổ nhà nhà bật đèn tràn đầy ánh sáng ấm áp.
Mặc dù Kiều Thất Tịch mỏi mệt, nhưng lại chưa muốn ngủ, cậu giãy dụa ngồi dậy, nhìn phong cảnh bên ngoài cực kỳ vui vẻ.
Ai da, cảm giác phát sáng tỏa nhiệt thật tốt.
Otis cũng không ngủ, hắn hơi không quen móng vuốt bị băng gạc bao quanh, vết thương nhỏ này cần gì phải vậy, hắn liếm hai cái là tốt rồi.
Y tá: Chính vì phòng ngừa bọn mày liếm vết thương nên mới băng bó!
Lái xe về cửa căn cứ, một đám người đã đợi ở đó.
Cửa xe vừa mở, Kiều Thất Tịch nghe thấy giọng nói sang sảng của lãnh đạo: "Nghe nói mọi người sắp về nên chúng tôi đến cơm cũng chưa ăn, ở đây chờ mọi người đấy!"
Tiếp đó có người tới ôm bọn chúng, bình thường không có cơ hội động tay động chân như thế đâu, lần này tất cả mọi người đều tranh nhau ôm!
"Ấy ấy, mấy người đừng đụng vào Bình An, nó cắn người đấy." Vẫn là huấn luyện viên biết tính tình chó nhà mình, tình nguyện đưa Trứng Trứng cho bọn họ ôm cũng không thể để Bình An cho họ ôm.
Nói đùa, ngay cả chính hắn cũng chưa từng ôm Bình An.
Hai thực tập sinh lập công, được chúng tinh phủng nguyệt đưa về căn cứ, cơm tối đã chuẩn bị xong từ lâu, hai bọn chúng hôm nay được ăn tiệc, đồ ăn rất phong phú.
Có phần Otis không ăn, Alexander lại ăn hai phần, hai phần tình yêu!
Chốc lát sau, những chú chó tìm kiếm cứu trợ tham gia công tác khác cũng về đến căn cứ, nhìn từng móng vuốt bị thương mà làm lãnh đạo đau lòng không chịu được, nói thẳng lần sau không cho đi làm nhiệm vụ.
Nhưng ai cũng hiểu rõ, lần sau, lần sau nữa, rất nhiều năm sau này, những chiến sĩ như chúng nó vẫn như cũ muốn cùng huấn luyện viên của chúng một lòng xông lên tiền tuyến hoàn thành công việc.
Bởi vì nhân dân cần bọn họ.
Nghe nói ngày hôm sau, toàn bộ chó đi làm nhiệm vụ đều nghỉ dưỡng thương, sau khi Alexander biết được tin tức này rất cao hứng, ngày mai cậu muốn ngủ tới khi tự tỉnh!
Nhưng lý tưởng đầy đặn, hiện thực lại rất gầy gò.
Sáng hôm sau mới bảy giờ, muộn hơn thời gian rời giường bình thường một giờ, Kiều Thất Tịch bị nghẹn tiểu mà tỉnh, dẫn đến kế hoạch ngủ tới mười hai giờ trưa của cậu ngâm nước nóng.
Thế là đành phải thuận tiện ăn sáng, sau đó đi với Otis ra đại sảnh xem phim, nếu không có gì bất ngờ thì mấy ngày kế tiếp bọn chúng đều nhàn nhã như thế.
Xem một lúc, huấn luyện viên chuyển kênh truyền hình sang kênh tin tức, trên TV đang đưa tin tai nạn sụt lún xảy ra hôm qua.
Trong bản tin dài mấy phút, tất cả chó tìm kiếm cứu trợ tham gia công tác và huấn luyện viên của chúng đều được lên hình.
Xem hết tin tức, huấn luyện viên chuyển kênh về kênh phim, mở tiếng rất nhỏ, đây là vì bảo vệ độ nhạy thính giác cho chó, trên mắt cũng đeo kính bảo hộ để bảo vệ thị lực.
Kiều Thất Tịch hận mình không thể mở miệng nói chuyện, cậu rất muốn quay về xem tin tức!
Anh trai phóng viên chụp cận cảnh bọn chúng đẹp trai chết mất, đơn giản chính là phương, tâm, tung, hỏa, phạm.
Phát hiện Kiều Thất Tịch thất thần, Otis nghiêng đầu cắn lỗ tai cậu: "Phiên dịch."
Otis đang xem phim hấp thu tri thức, năng lực học tập của hắn kinh người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]