Sáng sớm mùa đông gió lạnh vù vù, toàn bộ nông trường ở vùng ngoại ô rừng núi, yên tĩnh hoang vắng.
Hên là sáng sớm hôm nay chưa có tuyết rơi, chỉ có xíu gió nhỏ.
Nhiệt độ cụ thể chắc khoảng không độ, con người mặc rất ít quần áo hơi lo lắng hai tên nhãi con mình ôm ở nước ngoài về có bị lạnh hay không?
Tuy nhiên y nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này.
Kiều Thất Tịch và Otis sao có thể lạnh, bọn chúng vốn được sinh ra ở nơi băng thiên tuyết địa, lại là dân bản địa Bắc Cực, chút lạnh ấy căn bản không để vào mắt.
Chỉ là vừa mới từ trong chăn ra nên Kiều Thất Tịch theo thói quen rụt cổ một cái, còn Otis không có loại động tác nhỏ xấu này, hắn ngẩng đầu bước đi, bốn móng vuốt bị hơi nước trên mặt đất thấm ướt, chạy vừa yên tĩnh vừa thích ý.
Đương nhiên hắn cũng không quên chờ Alexander, vì vậy mới đầu cũng không chạy nhanh.
Con người chạy chậm lắc đầu, ai, Phùng Kiêu thật sự không nói sai, em trai chính là trứng lười!
"Trứng Trứng! Chạy!" Ngu Thiệu vì kéo theo em trai mà thấp giọng quát.
Kiều Thất Tịch thức dậy sớm hơn gà cố gắng mở to mắt, ư hư hư hư, đang chạy, đang chạy.
Nhãi con ba tháng trên người vẫn đầy thịt, lúc chạy cậu cũng có thể cảm nhận được sóng thịt trên người rung rung.
Ban đầu rất không tình nguyện, tuy nhiên chậm rãi chạy liền thông thuận.
Đó là tất nhiên, loài chó cỡ lớn lúc nào cũng dư thừa thể lực, mỗi ngày đều phải chạy vài vòng mới có thể yên tĩnh được.
Kiều Thất Tịch và Otis là chó cỡ lớn trong chó cỡ lớn, cả hai sóng vai nhau chạy, càng chạy càng cao hứng.
Đi ngang qua cửa một nhà nông dân quả nhiên thấy con gà trống trước đó gáy ầm ĩ lúc bọn chúng ngủ, đối phương bước đi hình chữ bát, tản bộ hùng dũng oai phong khí phách hiên ngang.
Mào gà đỏ chói như mặt trời mới lên ở phía chân trời.
Mọi người đều biết, chó đều thích đuổi gà đùa mèo, trông thấy vật sống liền đuổi theo, đây là bản năng của bọn nó!
Là một chó nghiệp vụ tương lai, phải chống lại cám dỗ chơi đùa này.
Phát hiện ánh mắt đám chó nhìn chằm chằm gà trống, mới đó đã không chịu được? Ngu Thiệu hét lớn một tiếng: "Không được đuổi gà! Tiếp tục chạy!"
Otis sao có thể muốn đuổi gà, hắn chỉ nhìn chằm chằm Alexander ngo ngoe muốn động, đề phòng đối phương nghịch ngợm gây sự muốn đi cắn con gà kia.
Kiều Thất Tịch: Ở trong mắt các anh tui là chó như vậy sao?
Được rồi, cậu thừa nhận cái đuôi của gà trống rất đẹp rất xinh, có sức hấp dẫn nhất định với cậu.
Nhưng cậu nhịn được.
Cùng chạy với bọn nó còn có sáu con chó chăn cừu Đức, nhưng sáu con chó chăn cừu Đức không hẹn mà cùng cách xa hai con chó sói con, dường như tràn đầy kiêng kị với bọn họ.
Hiện tượng này khiến Ngu Thiệu rất khó hiểu, có lợi hại thế nào đi nữa thì cũng chỉ là hai con chó sói ba tháng tuổi, mà sáu con chó chăn cừu Đức đều đã trưởng thành. Thật thú vị.
Luyện tập buổi sáng kéo dài hơn một giờ, trên đường đi hai con chó sói nhỏgặp rất nhiều cám dỗ, ví dụ như chuột lẻn qua đường, chim nhỏ bỗng nhiên bay lên từ mặt đất.
Trong mắt con người, hai tên nhãi con tự chủ siêu cao đều chống được cám dỗ.
Nhưng chân tướng sự thật là, mỗi khi nhìn thấy động vật nhỏ xuất hiện và tiến hành quấy nhiễu, Otis sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở Alexander: Ngoan, không được.
Kiều Thất Tịch muốn đuổi theo, nhưng cậu cắn răng nhịn lòng chơi đùa của mình, đổi thành đuổi theo Otis.
Otis chắc chắn sẽ không bị cậu đuổi kịp, chỉ dùng cái đuôi đùa cậu.
Sau khi kết thúc hơn một giờ luyện tập buổi sáng, mấy chú chó đều cực kỳ hưng phấn, Ngu Thiệu ném đồ chơi mài răng cho chúng phát tiết tinh lực.
Thường là khúc xương lớn mua ở chợ, ví như xương đùi bò.
Những thứ này trước kia chắc chắn là đồ tốt khiến chó chăn cừu Đức tranh giành, không biết hôm nay thêm hai con sói con thì sẽ thế nào?
Xương đầu bò tươi?
Otis và Alexander làm sư tử ở thảo nguyên châu Phi vài chục năm đã chơi chán từ lâu, thứ này với bọn chúng mà nói dễ như trở bàn tay.
Mặc dù không có hứng thú gì, nhưng bọn chúng chạy bộ đến hưng phấn, vẫn lộ ra khí thế cạnh tranh. Dùng để mài răng cũng được, bọn chúng ba tháng ngứa răng.
Trong cổ họng chó sói con phát ra tiếng gầm gừ trấm thấp, tỏ vẻ chính mình nhìn trúng cục xương này.
"Hai anh em" như dã thú đi săn nện bước tới, ánh mắt rất hung dữ, có lẽ Ngu Thiệu là người nên không nhìn ra sự khác biệt, nhưng đều là động vật nên chó chăn cừu Đức lập tức cảm giác được khí tức nguy hiểm.
Vậy là dưới ánh mắt kinh ngạc của con người, bọn chúng từ bỏ cạnh tranh khúc xương, chỉ đành oan ức nhìn hai con chó sói con mới tới tha xương đi.
Ngu Thiệu: "..."
Mà đương nhiên hai con cún mỗi con ngậm một khúc, kéo kéo chạy xa.
Otis cũng không ngại bồi Alexander ngây thơ cùng nhau đùa giỡn. Một lần nữa có được cơ thể trẻ trung, hắn cảm giác mình có khí lực xài không hết. Thế là hắn thử cắn cục xương, suýt thì cắn rơi răng sữa của mình.
Alexander thấy vẻ mặt bạn trai thối như cứt chó, lập tức chết cười: "Otis, tạm thời răng anh còn chưa mọc đủ đâu, đừng ham mạnh!"
Nếu như bọn chúng trưởng thành, xương này có thể tùy tiện cắn nát.
Đã quen làm bá chủ chuỗi thức ăn, bỗng nhiên biến thành con non cắn không nổi xương, dù Otis có bình tĩnh vững vàng đến đâu đi nữa, cũng không che giấu được nội tâm phiền muộn. Bỗng hắn vứt xương xuống, gầm nhẹ một tiếng nhào về phía Alexander.
Răng nanh cắn vào cổ, đương nhiên lực rất nhẹ.
"Ư hư hư hư!" Kiều Thất Tịch không có chút ý chí chiến đấu nào, bị nhào lên cậu lập tức nằm ngửa tiếp nhận xâm lược của Otis. Căn bản chiến đầu chẳng chút hồi hộp, sao cậu phải lãng phí sức lực phản kháng chứ.
Tục ngữ nói không phản kháng được thì hãy học hưởng thụ không phải sao!
Otis đẹp trai như vậy nhào về phía mình, là một loại ban ân, tại sao phải phản kháng nha?
Rõ ràng nên đắc ý.
"Gấu lười, em chịu khó một chút."
Otis đổi cắn thành liếm, đè ép đối phương, có lý có cứ thuyết phục: "Em biểu hiện không tốt, chỉ sợ con người sẽ tách chúng ta ra."
Ý hắn là, lo lắng Alexander không theo kịp tiết tấu trưởng thành của mình, sau này không thể ở chung một chỗ.
Đúng vậy, sao Kiều Thất Tịch không biết, trong lòng cậu nắm chắc, tuy nhiên vẫn mạnh miệng lẩm bẩm: Em cảm thấy cái này không thể trách em, rõ ràng là vì anh quá lợi hại.
Cứ như thế, rõ ràng là quở trách hắn, nhưng Otis được dỗ đến mở cờ trong bụng, ánh mắt ấm áp liếm liếm cậu.
Con người chuẩn bị nhìn hai nhãi con đánh nhau: "?"
Mà chó chăn cừu Đức tội nghiệp ở một bên, vậy mà cẩn thận từng li từng tí cụp đuôi. Thừa dịp bọn họ lăn lộn trộm xương đi.
Ngu Thiệu không khỏi giận quá thành cười, mắng: "Tụi bây thật có tiền đồ, lớn đầu vậy mà không sánh bằng nhãi con chưa mọc đủ răng hả?"
Nhưng đôi khi khí chất và can đảm là trời sinh, nửa điểm không phải do mình.
Buổi chiều - giờ thành phố tan tầm, đồ dùng hàng ngày của Kiều Thất Tịch và Otis được đưa đến, điều này cho thấy bọn chúng sẽ ở lại nông trường một thời gian.
Kiều Thất Tịch nói tin tức này cho Otis, cả hai đều vui mừng. So với nhà cao tầng trong thành phố, bọn họ rất trân quý thời gian giương oai ở dã ngoại. Dù sao những ngày này không dài, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ tới căn cứ huấn luyện cảnh khuyển của tỉnh.
Bởi vì ngày mai là cuối tuần, Phùng Kiêu bèn ở lại không đi. Quả thật anh là người rất thích chơi với chó, sau khi ở lại ngoại trừ sờ chó chính là sờ chó.
Nếu không phải chơi cờ tướng với Ngu Thiệu, hai người vừa đối chọi gay gắt, vừa suy nghĩ tên cho thằng anh.
"Tên của em trai lu mờ như vậy, phải lấy cho anh trai cái tên uy phong vào." Ngu Thiệu đập tay xuống, ăn một quân của Phùng Kiêu.
Alexander chơi mệt rồi nằm nghỉ ngơi ở bên cạnh: Gâu, đồ chó! Anh cũng biết tên tui lu mờ hả, vậy anh có dám đổi tên cho tui không?!
Nhưng hai tên con người kia rất đáng ghét, kiên quyết không đổi tên cho cậu, hơn nữa còn không ngừng Trứng Trứng Trứng Trứng Trứng, lúc thì gọi cậu Trứng ca, lúc thì gọi cậu Trứng tổng!
Nói gì mà sau này vang danh thiên hạ đều dựa vào cậu. Đừng tưởng rằng cậu nghe không hiểu đây là trào phúng, tốt xấu gì cậu cũng từng là học bá đậu hai trường đại học top đầu.
Đáng giận hơn là Otis cứ hỏi: "Hai người kia đang nói gì thế?"
Nhất thời Kiều Thất Tịch tức không nhịn nổi, nằm trước mặt bạn trai mách lẻo: "Bọn họ đang bắt nạt em, huhuhu, lấy em làm trò đùa nữa, huhuhu."
Otis: ...
Mặc dù Otis biết Alexander giả vờ khóc, nhưng vẫn cho mặt mũi bày tỏ: "Thế à, vậy anh cắn bọn họ một phát, báo thù cho em nhé?"
Đề nghị của hắn cũng là giả.
Tiếng khóc của Alenxader liền ngừng, như vậy sao được? Cậu suy nghĩ một chút: "Không được, làm chuyện xấu sẽ không qua được thẩm tra chính trị."
Thẩm tra chính trị?
Hiểu hơi hơi, Otis hôn trán cậu một cái: "Ừm, vậy em mắng bọn họ trong lòng là được."
Dỗ Alexander, hắn là dân chuyên.
Kiều Thất Tịch: Được.
Hai con người chơi cờ tướng, không biết có một con chó nằm trong ổ mắng bọn họ đủ điều.
Liên quan đến tên của anh trai, ngay từ đầu bọn họ cảm thấy, tên bình thường không xứng, nhưng sau đó lại cảm thấy, thái quá thì không ép được, không bằng lấy một tên ngụ ý tốt.
Dù gì sau này phải vào sinh ra tử, không bằng gọi Bình An.
Bình An?
Tên Trung Quốc của Otis là Bình An!
Kiều Thất Tịch lập tức muốn giơ vuốt chó của mình lên tỏ vẻ đồng ý, được, cậu thích cái tên này!
Đúng, so với cái tên uy phong như Kỳ Lân, Thanh Long, Bình An rất thực tế.
Kiều Thất Tịch lập tức nói với Otis: "Bọn họ lấy tên Trung Quốc cho anh. Sau này anh tên Bình An, ý là mặc kệ gặp nguy hiểm gì đều có thể gặp dữ hóa hành, là cái tên rất hay đó."
Dù sao cậu rất hài lòng, rất thích hợp với Otis lệ khí tương đối nặng!
Otis nghe xong, nửa ngày sau mới dán vào lỗ tai chó của Kiều Thất Tịch bày tỏ: Thật tốt, hẳn nên đặt tên này cho em.
Hắn cũng hy vọng Alexander bất kể gặp nguy hiểm gì đều có thể gặp dữ hóa hành.
Kiều Thất Tịch trợn trắng mắt biểu thị, mình đã có tên, gọi Trứng Trứng huhuhu, Thanh Long Kỳ Lân còn tốt hơn cái này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]