Chương trước
Chương sau
Edit: Cát || Beta: June

Trên thế giới vẫn còn một nhóm người chuyên bảo hộ động vật ư?

Nếu chưa trải qua, chưa tận mắt nhìn thấy con người bắt giết cá voi sát thủ, mọi người sẽ tin tưởng lời của Alexander vô điều kiện.

Chính là ấn tượng lưu lại trong quá khứ quá sâu sắc, khiến họ hơi khó tin, hoặc là nói, phải xác nhận lại một lần nữa.

"Thật sao?" Kerry liếc mắt nhìn Herbie vất vả mới mới dựng lên được nửa vây lưng, nói thật, hắn hẳn là người ghét con người nhất trong đám cá voi sát thủ, hừ.

"Đương nhiên là thật, không tin thì hỏi Otis đi, anh ấy cũng biết." Kiều Thất Tịch linh quang chợt lóe, cơ trí mà đá quả bóng cao su cho Otis, hẳn là mọi người càng tin tưởng vào đánh giá của Otis hơn.

Thời điểm hai người họ làm gấu Bắc cực, đã được một trạm cứu trợ động vật hoang dã cứu giúp, có thể nói là ân cứu mạng.

Nếu có trạm cứu trợ cũng là có duyên với hai người họ.

"Otis cũng biết sao?" Nhóm cá voi sát thủ vô cùng hoảng hốt, trong ấn tượng của họ, Otis và con người chưa bao giờ cùng xuất hiện, người này chưa bao giờ chú ý tin tức của con người.

Otis thấy con người là trốn.

"Ừ, Alexander nói đúng." Otis vẫn nhớ trạm cứu trợ, nhưng quên chuyện mình từng được con người cứu giúp, dù sao thì lúc đó hắn bị thương cũng là do con người: "Con người có tốt có xấu."

Dù hắn có nói thế nào đi nữa, lập trường cũng vô cùng rõ ràng.

"Đúng vậy, tổng thể mà nói vẫn là người tốt nhiều hơn." Kiều Thất Tịch cũng không cưỡng cầu, để mà nói thật thì đã qua lâu như vậy, cậu cũng không đứng ở lập trường của con người mà suy nghĩ nữa.

Khi nhìn nhận vấn đề, cậu càng thích dùng ánh mắt khách quan của động vật để phân tích.

"Herbie đi lạc, chúng ta tiếp tục đi tìm mẹ ~" Kiều Thất Tịch đứng lên, khà khà, không thể phủ nhận một điều, khi nhìn thấy con người và động vật chung sống hòa thuận, cậu rất hào hứng.

"Tìm mẹ, tìm mẹ..." Những anh chàng đẹp trai mặc vest đi trên đường miệng cứ liên tục lẩm bẩm, nghe hơi ngốc nghếch nhưng mọi người không ngại thấy một mặt ngốc nghếch này của đồng bạn.

Họ cảm thấy rất tốt.

Ở trong cái nhóm người nhại lại thế này, mặt Kiều Thất Tịch đầy vạch đen: à hiểu rồi, biết cái nhóm này giống cái gì không? Cực kỳ giống nhóm tài xế taxi trong thành phố, mỗi lần chat voice trên nhóm wechat đều phải nói từ hai lần trở lên!

Nhưng mà Kiều Thất Tịch nói luyên thuyên thì có liên quan gì đến Alexander đâu?

Nội tâm của Alexander: cừ thật, đáng yêu chết mất, thì ra cá voi di cư là thế này ~~

Theo gió, theo nước, tin tìm người thân bị biên thành một bài hát, đám cá voi sát thủ hát vang cả một góc đại dương.

Balala tự sáng tác báo biển: "Mẹ của Herbie đi đâu rồi~~ Herbie bé nhỏ thật đáng thương ~~"

Eddie khong cam lòng yếu thế hơn, hát vang: "Nhà ai lạc mất con mau đến xem xem nha ~~ là một bé trai này~~"

Kiều Thất Tịch vỗ tay khen ngợi, hát thật là hay. Bây giờ cậu thu hồi lời nhân xét lúc trước, cậu cảm thấy hối hận vì đã sử dụng các tiêu chuẩn của con người để đánh giá những người bạn đồng hành của mình.

Họ đều rất tuyệt vời.

"Iiii. . . . . ." Eddie đang hát thì như là có chuyện gì rất quan trọng, hắn nhìn Kiều Thất Tịch: "Vì sao Alexander chưa bao giờ hát?"

Sau câu hỏi này, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Đúng vậy, vì sao Alexander chưa hát bao giờ?

Kiều Thất Tịch bối rối, không hiểu sao mình lại bị hỏi vấn đề này. Ờ thì bởi vì trời sinh cậu ngũ âm không đầy đủ cho nên không thích ca hát, hơn nữa cậu rất xấu hổ khi biểu diễn trước mặt người khác.

"Em không thích hát."

Nhóm bạn đồng hành càng kỳ quái, khe khẽ nói nhỏ: "Thế mà có cá voi sát thủ không thích hát."

Kiều Thất Tịch thuần thục mà kéo Otis làm lá chắn: "Có mà, Otis cũng không thích này."

Nói cũng đúng.

Kiều Thất Tịch thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình đã thuyết phục được mọi người, kết quả là lập tức nghe Eddie nói: "Hahaha, chỉ tôi muốn nghe Alexander hát sao?"

Kiều Thất Tịch: Tôi thấy trà rất ngon. . .

Không nhắc đến thì thôi, vừa nghe hắn nhắc tới, mọi người cảm thấy chủ ý này không tồi: "Chúng ta cùng nghe Alexander hát đi."

Càng đáng sợ chính là, Otis cũng đến gần cậu, tỏ vẻ tràn ngập chờ mong.

"!" Người này xem náo nhiệt gì không biết.

"Em thật sự không biết hát..." Kiều Thất Tịch từ chối, từ nhỏ cậu đã cách xa KTV, có thể không bước vào sẽ không vào một bước, cho dù có đi cũng chỉ ngồi ở góc ăn gì đó rồi nghe người ta hát.

Sao cậu có thể nói ra miệng.

"Vì sao?" Otis đến gần Kiều Thất Tịch, hai thân ảnh dính vào nhau như trẻ sinh đôi, cùng bơi trên biển.

Hai người đều phải duy trì một tốc độ rất khó, nhưng với hai con cá voi sát thủ này mà nói thì dễ như trở bàn tay.

Đối với chúng, việc kiểm soát nước biển đơn giản như hít thở, muốn bơi ở tư thế nào thì bơi.

"Bởi vì em hát không hay." Kiều Thất Tịch đắm chìm trong cảm xúc xấu hổ nói, hoàn toàn không biết mình và Otis như vậy có cái gì không ổn, dù sao ngày nào cũng phát cẩu lương, những con cá voi sát thủ khác... hẳn là cũng đã sớm thành thói quen?

"Không đâu, bé đáng yêu." Otis thành thật động viên bạn đời không dám hát của mình: "Giọng em rất êm tai, chắc chắn hát sẽ rất hay."

"Không, em không hát." Kiều Thất Tịch cự tuyệt, không pbáo biển chưa từng hát.

Trong trí nhớ lần đầu tiên ca hát, cậu bị giọng hát của mình dọa tới mức không dám chạm vào micro nữa, cám ơn.

"Cá voi sát thủ không hát như vậy." Otis nói: "Anh hát cho em nghe trước."

Otis nghiêng người, thân hình nhẹ nhàng bơi về phía trước, tư thế ung dung thoải mái, sau đó những người bạn đồng hành chưa từng nghe thấy tiếng hát của hắn liền nghe thấy một chuỗi tiếng hát du dương.

Vẫn là nội dung ngốc nghếch ấy nhưng giai điệu đã hoàn toàn khác, hình như là ca khúc hắn tự sáng tác. Aaa, dù sao cũng rất là dễ nghe, tai sắp mang thai đến nơi rồi.

Ca khúc ngẫu hứng sáng tác mà cũng hay như vậy.

Kiều Thất Tịch lập tức lộ ra mặt mê trai: Huhuhu, bàn về việc kết hôn nhiều năm nhưng vẫn bị chồng vô tình thả thính là trải nghiệm gì.

Cho nên cá voi sát thủ thật sự có thiên phú sáng tác sao?

Có lẽ là vậy, trong đại dương có một số bài hát quen thuộc của cá voi sẽ được đồng loại truyền lại.

Những mùa khác, vùng biển khác sẽ có những bài hát khác, mà phần lớn cá voi thích hát là cá voi đực.

Cho đến nay loài người đã giải mã được nội dung các bài hát của chúng.

Kiều Thất Tịch được tính là nửa con người, cậu có thể phụ trách nói cho đám nhân viên nghiên cứu, thân! Đừng phí nhân lực đi giải mã, thật sự, đúng là không có nội dung gì đặc biệt đâu!

Chính là thuận miệng thì hát thôi...

Có một một số bài vì dễ nghe nên được lưu truyền, còn phần nội dung thì vô cùng nhàm chán, không đáng nhắc tới.

Nhìn mà xem, cuộc sống hằng ngày của những con cá voi sát thủ chỉ có vậy thôi, bọn nó có thể có ca từ có chiều sâu nỗi gì?

Không cần rất để mắt bọn chúng.

Ơ không đúng, là chúng ta.

Kiều Thất Tịch đỏ mặt lắng nghe, sau đó không tự chủ được mà ngâm nga theo, cái này gọi là hòa âm đi, có khi nào mĩnh cũng có thể thắp sáng kỹ năng này không nhỉ?

Quả nhiên, âm nhạc thiên phú là bẩm sinh.

Chậm rãi, những người bạn đồng hành khác cũng tham gia hòa âm, mọi người cùng nhau hát.

Còn có Herbie, tuy rằng năng lực ngôn ngữ của nó không tốt lắm nhưng hắn học hát rất nhanh.

"Mẹ của Herbie đáng thương đi đâu rồi~~ Herbie bé nhỏ thật đáng thương ~~"

Mong mọi người đừng quan tâm đến lời ca kém chất lượng này, nếu không sẽ bị chọc cười ra nước mũi.

Rất nhanh sau đó, tiếng ca du dương đã thu hút những con cá voi đủ tiêu chuẩn, bọn họ từ xa chạy tới để tìm hiểu tin tức.

Người đầu tiên đến nhận con chính là một gia đình cá voi sát thủ đã tìm người thân từ lâu.

Thời điểm nhận được tin mọi người còn ngây ngốc, dù sao đã tìm hơn ba tháng mà không có tiến triển gì nhiều, bọn họ gần như đã quên rằng chuyện này có thể có kết quả.

Cả nhóm cá voi sát thủ nhìn nhau: "Herbie phải về nhà sao?"

Ơ, đột nhiên không muốn chút nào.

"Không nhất định, chờ bọn họ tới đây rồi nói sau." Kiều Thất Tịch xử lý vấn đề một cách khách quan, nếu là thật tất nhiên tốt.

"Nhưng mà... Herbie ngốc như vậy, về nhà bị bắt nạt thì sao?" Kerry biết là không thể, nhưng hắn vẫn nói ra. A, hắn không muốn Herbie về nhà đâu.

"Y..." Herbie nhìn Kerry cáu kỉnh, nghi hoặc phun ra một chuỗi bọt khí, hiển nhiên nó không biết Kerry đang nói cái gì nhưng vẫn nhu thuận cọ cọ Kerry.

"Herbie ngoan." Kerry không yên.

Không được, không được, hắn vô cùng lo lắng người thân của Herbie đối xử không tốt với nó.

Kiều Thất Tịch hơi đăm chiêu: "Tìm người thân khẳng định là rất quan trọng, về phần tình hình sau này, anh Kerry cũng không phải lo lắng quá đâu."

Gia đình cá voi sát thủ kia đến rất nhanh, nhìn qua thì không khác mấy với Herbie, đúng thật là đồng loại.

Có năm người đến, trong đó một con cái tiến lên, tiến hành tiếp xúc cùng Herbie.

Nhìn thấy cá voi sát thủ xa lạ đến gần, Herbie có hơi thẹn thùng tránh sau nhóm cá voi di cư, không dám lộ mặt.

Con cá voi cái kia gọi vài tiếng nó cũng phản ứng, nếu thật sự là mẹ con thì sẽ nhớ rõ âm thanh của đối phương.

Không phải sao?

Con cá voi sát thủ cái kia dường như vẫn không cam lòng, vẫn gọi một tiếng lại một tiếng như cũ. Kiều Thất Tịch rất buồn, nhìn đi, đây là người mẹ mất con, cả đời này nó đều rất buồn.

Biển rộng mờ mịt, nếu thật sự không tìm được, thẳng đến ngày cá voi quên mất thì mẹ nó cũng khong thể quên được.

"Herbie, kêu một tiếng đi." Kiều Thất Tịch biết trí nhớ của Herbie vì nhiều lý do khác nhau mà không biết mẹ mình, vì thế cổ vũ Herbie, nói chuyện cùng Herbie.

"Y... ?" Herbie non nớt đáp lại, dường như muốn nói: anh gọi em làm gì?

Con cá voi sát thủ cái kia không kêu nữa, ánh sáng trong mắt cũng dần ảm đạm, bởi vì thông qua âm thanh, nó đã xác định đây không phải đứa con đã lạc mất của mình.

"A, không phải đâu." Kerry nói thầm, ngược lại cũng không vui bởi vì hắn hoàn cảm thụ được sự bi thương của con cá voi cái kia.

Có hơi đáng thương...

Sau khi xác định Herbie không phải đứa nhỏ nhà mình, năm con cá voi sát thủ đường xa mà đến kia yên lặng rời đi.

Nhìn bóng dáng bọn nó thất vọng nhưng vẫn đang vẫn duy trì hy vọng, nhóm trai đẹp mặc vest định nói chuyện một lúc.

Qua một hồi lâu, Kiều Thất Tịch lạc quan lên tiếng: "Đứa nhỏ nhà họ chỉ vừa đi lạc thôi, nhất định có thể tìm được."

Nếu thật sự đã lâu chưa tìm được thì phải là đứa nhỏ đã xong, hoặc là nó vẫn còn trong bể cá của con người.

Thà là cái sau còn hơn cái trước.

Giống như Herbie, trường hợp thứ hai vẫn có cơ hội đoàn tụ cùng người than hơn.

"Alexander, người mẹ đó thật là đáng thương, anh đổi ý rồi." Kerry đột nhiên thông suốt: "Anh nên cố gắng giúp Herbie tìm được mẹ!"

Chờ Herbie sau khi trưởng thành rồi lại cùng đi du ngoạn với họ, như vậy còn chưa đủ sao?

Sau khi Kerry thông suốt, cả đàn cá voi sát thủ đều cao hứng, miệng hát bài tìm người thân ngày một lớn !

"Mẹ của Herbie đi đâu rồi~~ Herbie bé nhỏ thật đáng thương ~~"

Kiều Thất Tịch: ...

Tốt lắm, giờ phút này cậu đã cảm nhận được một cách vô cùng tinh tế và sâu sắc sự sáng chói về giới* của cá voi.

*chỉ cá voi sát thủ đực mới hát

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.