Cảm giác được mình muốn nói lời tạm biệt nhưng Alexander lại ngủ thiếp mất, lần này cậu không biết mình còn có thể tỉnh lại hay không, nếu như không thể tỉnh lại, vậy thì Otis của cậu phải làm sao bây giờ.
Sau khi rời khỏi thảo nguyên sẽ là vĩnh biệt sao?
Kiều Thất Tịch không muốn vĩnh biệt, cậu ra đi trước mà không tạm biệt Otis đàng hoàng chính là hi vọng xa vời lấy nợ kiếp này để đời sau có thể gặp lại nhau.
Hẳn là còn có đời sau nhỉ?
Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, cậu không kén chọn, coi như đầu thai thành bọ hung thì cậu cũng sẽ lăn quả cầu phân lớn nhất đi tìm Otis, cậu và Otis nhất định sẽ là cặp tình nhân bọ hung đẹp trai nhất.
Hoặc là con ruồi cũng được, chỉ cần là sinh mệnh có thể hành động thì cậu đều không chê!
Đương nhiên nếu có thể đầu thai thành động vật mạnh mẽ lợi hại thì tốt hơn, chỉ cần có sinh mệnh, có khả năng hành động là sẽ tràn ngập hi vọng.
Alexander an nghỉ trong lúc trí tưởng tượng vẫn đang thiên mã hành không, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, dù sao ngủ thiếp đi thì chẳng còn khái niệm thời gian nữa.
Sau đó, cuối cùng cậu cũng khôi phục được thính giác, nghe thấy âm thanh sóng biển, còn cả tiếng kêu của loài động vật nào đó. Nó rất mơ hồ, cậu nửa mê nửa tỉnh không nhận ra đây là loài vật nào.
Chỉ cảm thấy rất ngọt ngào đáng yêu, hẳn là động vật thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.
Trời ơi, vừa nghĩ đến việc mình sẽ lập tức trở thành động vật nhỏ đáng yêu, Kiều Thất Tịch phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tinh-de-thuong-chet-anh-ha/1095350/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.