Trận đại hoả hoạn phía nam này dường như là định mệnh, ngoài ra các yếu tố khác kết hợp lại, trực tiếp thúc đẩy Kiều Thất Tịch tiến về phía bắc.
Tốc độ của họ cũng không gấp gáp, không có sự thù địch muốn xâm phạm lãnh thổ của người khác, nếu phải nói thì kỳ thật trông càng giống như một nhà sáu người đang đi du lịch.
Coi như đây là một chuyến đi tốt nghiệp vậy.
Những đứa trẻ vẫn luôn được sống trong sự bao bọc của cha mẹ, nếu đã có đủ điều kiện chiến đấu, thì chúng cũng nên ra ngoài trải nghiệm thế giới, không chỉ để rèn luyện kỹ năng săn thú, mà còn có thể phải đối mặt với các tình huống khẩn cấp trong tự nhiên.
Sáu con sư tử đực này thăm dò thế giới, cứ đi một chút lại dừng lại, thỉnh thoảng nhìn thấy một đồng cỏ có nhiều con mồi, lại dừng lại ở hai ngày rồi mới đi. Bọn chúng trong chuyện này rất ăn khớp với nhau, nhưng mà có lợi ích không hề nhỏ.
Trong đó Kiều Thất Tịch không tham gia săn thú. Ha ha ha.
Cực khổ lén lút nuôi đám nhóc con này lớn lên, một khi trút bỏ được gánh nặng “cả nhà hy vọng”, Kiều Thất Tịch cảm thấy cả người nhẹ nhõm, chỉ hận không thể chạy quanh châu Phi hai vòng, thể hiện sự phấn khích của mình.
Bây giờ, cậu rốt cục cũng biết được trước đây tại sao mọi người lại đẻ nhiều con như vậy, không có bảy tám đứa thì cũng là năm sáu đứa. Đó là vì những đứa trẻ này khi trưởng thành sẽ là lực lượng lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tinh-de-thuong-chet-anh-ha/1095328/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.