Tại khu bảo hộ ở Bắc Cực, Kiều Thất Tịch cùng bạn đời là Otis đã trải qua một khoảng thời gian dưỡng lão đầy nhàn hạ, vui vẻ.
Cho đến giây phút cuối cùng, Otis cũng không hề bị bệnh gì cả, hắn ra đi bình lặng vào một đêm tuyết rơi trong khi đang rúc vào người Kiều Thất Tịch.
Lúc còn trẻ, Otis sợ nhất là nóng, nhưng đến khi già rồi hắn lại sợ lạnh, đặc biệt là mấy tháng cuối cùng trước khi ra đi, hắn thật sự dính Kiều Thất Tịch vô cùng.
Mấy chuyện chơi đùa trên nền tuyết linh tinh gì đó là chuyện chỉ lúc còn trẻ mới làm.
Cuối cùng vào mùa đông ấy, hắn cùng Kiều Thất Tịch cả ngày đều ở trong nhà gỗ nhỏ dán dán cọ cọ, em hôn anh, anh hôn em, vô cùng hạnh phúc.
Vào một ngày nọ khi tỉnh dậy, Kiều Thất Tịch phát hiện Otis nằm bên cạnh đã đi rồi, tuy rằng cậu luyến tiếc nhưng trong lòng cũng không còn gì tiếc nuối cả.
Dẫu sao hai người bọn họ đã làm bạn với nhau lâu như vậy, cậu hẳn nên thỏa mãn mới đúng.
Nhưng từ lúc Otis rời đi, cậu cũng dần mất đi ham muốn sống, không lâu sau liền không thể chịu đựng nổi nữa.
Cậu ra đi cũng vào một ngày tuyết rơi, thật ra cũng không cách ngày Otis mất được bao lâu.
Buổi tối đó Kiều Thất Tịch đột ngột tỉnh lại lúc nửa đêm bởi vì cậu mơ thấy Otis. Sau đó cậu trở nên vô cùng, vô cùng nhớ hắn, cảm xúc bị đè nén khi Otis qua đời bỗng bùng nổ trong đêm tuyết ấy.
Kiều Thất Tịch dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tinh-de-thuong-chet-anh-ha/1095317/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.