Không biết đã thất thần bao lâu, cuối cùng Kiều Thất Tịch cũng tỉnh táo lại. Bây giờ sự chú ý của cậu đang tập trung vào thứ khiến cậu ngạc nhiên nhất, Otis thật sự có ham muốn ứ ừ với cậu?
Tất cả những khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài đã rụng sạch.
Ý nghĩ đã kéo cậu về với thực tế, cậu ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt trong không khí.
Mặc dù đã được Otis xử lí sạch sẽ nhưng với khứu giác kinh ngạc của gấu Bắc Cực thì vẫn có thể ngửi được một xí.
Kiều Thất Tịch bình tĩnh lại một lần nữa, suy nghĩ của cậu hiện giờ đã rối như tơ vò. Cậu không biết phải nói gì nữa. Đây không phải lần đầu tiên Otis làm thế này, cậu không biết loại hành vi này của gấu Bắc Cực.
Gấu nhỏ xấu hổ đến độ cuộn hết cả ngón chân, cảnh cáo bản thân phải nín lại, không được hít, không được thở, đừng để ý đến cái mùi khó tả kia trong không khí.
Tuy nhiên, nhiều khi càng cấm bản thân làm điều gì thì bạn sẽ càng có xu hướng mất kiểm soát.
Cuối cùng thì gấu nhỏ cũng từ bỏ việc kiểm soát chiếc mũi mình và bắt đầu ngốc nghếch phân biệt các mùi trong không khí. Đã không phân loại được gì còn ngửi thấy… một mùi khác?
Cái này quen lắm, là cà phê nè.
Ngạc nhiên luôn.
Sao giữa trời tuyết chốn vùng cực lại có mùi cà phê nhỉ.
Gấu nhỏ ngay lập tức bị thu hút bởi mùi này liền nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Otis, gác cằm lên lưng hắn, chớp chớp cặp mắt tròn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tinh-de-thuong-chet-anh-ha/1095307/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.