Nó cùng hắn, Phong và Uyển Uyển tới sân bay lên máy bay chả ai chịu nói với nhau câu nào đã lăn ra ngủ hết, ngủ được mấy tiếng thì cuối cùng tụi nó cũng đặt chân tới Việt Nam, bước ra khỏi máy bay nó với hắn đã được xe riêng của nhà đón, chia tay Phong và Uyển Uyển, hắn lấy xe riêng đưa nó đến công ti
Sao lại đưa tôi tới đây _ nó hâm hực khi vừa bước xuống xe là cái công ti bự chảng đập vào mắt nó, nó mơ ước được lăn lên chiếc giường êm ái của mình thì hắn lại lôi nó tới nơi địa ngục này
Cô có ý kiến gì sao _ Hắn cứ đi thẳng ko nhìn nó lấy 1 cái
Tại sao anh lại đưa tôi tới đây, tôi cần được về nhà _ Nó hầm hầm khói nghi ngút trên đầu
Muốn nghỉ thì cô tự về nhà đi, ko tiễn _ nói xong hắn đi thẳng vào công ti, nó tức nhưng đành lẽo đẽo theo sau
* Cốc cốc * _ Tại cửa phòng chủ tịch
Vào đi _ Tiếng trong phòng vọng ra
Hắn đẩy cửa bước vào, đi tới trước bàn chỗ tiếp nước của chủ tịch ngồi, nó thì rón rén đi như vừa ăn trộm bị bắt lại đang hối lỗi
2 đứa về rồi đó hả _ Mẹ nó đang ngồi xếp hồ sơ liền đứng dậy đi ra ghế đối diện với hắn ngồi
Sao mẹ lại gọi con về _ hắn quay lại nhìn nó rồi chỉ chỉ vô cái ghế rồi quay lại nghe mẹ trả lời
À...um, ngày kia ta có hứa sẽ tổ chức 1 cuộc gặp mặt với chủ tịch bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thuoc-ve-toi/44427/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.