Lục Cẩn Y nguyên một ngày không ăn không uống, buồn bã ngắm tờ đơn ly hôn do chính tay cô viết và đã kí, bây giờ chỉ cần một chữ kí của Vương Tiêu Thất nữa là giữa cô và anh kết thúc được rồi đấy!
Thì ra đây là cái kết sau mười mấy năm yêu đơn phương anh của cô, kết đắng thật. Lục Cẩn Y vô thức bật cười khúc khích nhưng nước mắt lại trào ra.
Cô đây là đang vui hay đang buồn vậy?
"Phu nhân, người đừng như thế nữa được không? Bà già này chăm sóc cho người cũng mấy năm rồi, nhìn người như vậy tôi lo lắm." Dì Dương thương Lục Cẩn Y suýt chút phát khóc theo cô.
Cô yêu anh, lấy anh chịu biết bao nhiêu đau khổ hết lần này đến lần khác bà đều biết rõ từng chuyện nhưng chưa bao giờ bà thấy cô suy sụp như thế này, ngay đến cả một lời tâm sự với bà cô cũng không chịu mở lời.
Đúng lúc này điện thoại trong túi Lục Cẩn Y vang lên một hồi chuông dài, tiếng vịt kêu, cô đặt chuông điện thoại này vì thấy nó rất lạ, lại vui tai, mỗi khi nghe đều sẽ vô thức mỉm cười dù cho có là buồn đến thế nào đi chăng nữa. Vậy mà hôm nay cô còn chẳng thèm để ý đến nó.
Dì Dương bất lực đành lấy ra giúp cô nghe máy, là số lạ...
Vuốt nhẹ màn hình ấn nút nghe, dì Dương không nghe thấy có tiếng người trả lời, qua loa điện thoại, bà chỉ ra thấy đúng hai thứ âm thanh, một là tiếng thở dốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-roi-xin-phep-duoc-buong-tay/2813123/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.