Tố Ái Nhi trước đây chưa từng được diện kiến một Lục Cẩn Y đanh thép thế này. Lần gặp mặt gần nhất của cả hai trước đây là vào hai năm về trước. Khi đó Lục Cẩn Y trông vẫn còn nét gì đó rất ngây thơ so với bạn bè cùng trang lứa nhưng sao mới có hơn hai năm không gặp đã trở thành như vậy?
“Cô đừng có nghĩ mình là vợ của anh ấy thì anh ấy sẽ yêu cô. Người anh yêu là tôi, trước giờ chỉ có một mình tôi mà thôi. Còn cô, dù cô có làm bất cứ điều gì thì anh ấy cũng không yêu cô đâu. Đồ phụ nữ không biết xấu hổ.” Tố Ái Nhi quay về lần này chủ ý là muốn lợi dụng Vương Tiêu Thất để công việc làm ăn của cô ta được thuận lợi nhưng khi gặp Lục Cẩn Y, trong lòng cô ta đã nổi cơn ghen.
Chỉ hận không thể đạp cổng xông vào ra tay với cô.
“Hay cho câu ‘đồ phụ nữ không biết xấu hổ’ cô là đang tự nói mình sao?” Lục Cẩn Y mỉa mai lại Tố Ái Nhi.
Trước kia Lục Cẩn Y vốn không ưa gì cô ta bởi cô ta là người phụ nữ mà Vương Tiêu Thất yêu nhưng vì một cái gì đó cô vẫn luôn cố giữ hoà khí với cô ta vào những lần cả hai vô tình chạm mặt nhau. Thế nhưng cô đâu biết sự tử tế này của mình lại bị cô ta ở trước mặt Vương Tiêu Thất bóp méo thành: cố tình chen chân vào hai người bọn họ.
Khi đó có tiếng nhưng không có miếng. Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-roi-xin-phep-duoc-buong-tay/2813094/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.