Chỉ sau một hôm được Duy Đại uốn nắn, cơ thể Thiên Ngọc như được lột xác, nảy nở hơn rất nhiều.Tuy nhiên cô không thể một bước xuống giường ngay vì đêm qua đã bị cái tên nào đó đòi đến tận ba lần, khiến chỗ đó của cô vừa đau vừa rát, không thể di chuyển một cách bình thường được.
“Cái tên Duy Đại chết tiệt… đau chết đi được!”
Thiên Ngọc lầm bầm, cô cố gắng đi ra ngoài, tay ôm bụng dưới không ngừng xuýt xoa. Thấy bà Hồng ở ngoài đang chụm củi nấu cơm, cô lập tức đứng thẳng người, cười hì hì: “Ngoại, buổi sáng vui vẻ.”
“Vui cái đầu cha bây! Đêm qua bà già này bị mất ngủ cả đêm mà vui gì nổi.”
“Sao vậy ngoại?” Thiên Ngọc quan tâm hỏi, cô bước đến gần hơn mới thấy hai mắt bà thâm quầng như gấu trúc, gương mặt cực kì thiếu sức sống.
Bà Hồng nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô cháu gái, thở dài lắc đầu: “Đêm qua có mấy con chó nhà hàng xóm sủa um sùm, làm bà già này không sao ngủ được. Hai đứa đêm qua ngủ không nghe gì sao?”
Thiên Ngọc nuốt nước bọt, mặt đỏ như gấc, đêm qua cô bị Duy Đại “quần” suốt đêm, cả người mệt mỏi không còn tâm trí để ý đến những chuyện xung quanh.
“Dạ… dạ chắc tụi con ngủ say quá nên không nghe thấy.” Thiên Ngọc gãi đầu cười hì hì, cô ôm bà đánh trống lảng: “Mà nay ăn gì vậy ngoại?”
Duy Đại lúc này từ ngoài vào, trên tay anh là một bó rau muống vừa đi hái về.
“Rau của ngoại đây.”
Anh đưa bó rau cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-nhan-anh-la-dan-ong/456039/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.