Thiên Ngọc xua tay, tính phủ nhận nhưng ai kia đã nhanh miệng trả lời: “Dạ phải, thưa ngoại.”
“Con bé này cũng khéo chọn đấy!” Bà Hồng hãnh diện nói.
Anh vừa đến, cả cái thôn liền bừng sáng hẳn. Ở thôn này hiếm khi có người thành phố về chơi nên khi nãy vừa thấy anh, rất nhiều người tụm lại bàn tán.
Vừa nãy bà lỡ giới thiệu với mọi người anh là người yêu của cháu gái bà. Ai nấy đều tấm tắc khen bà có phúc làm bà nở mặt nở mày không thôi. Nếu như không phải, đúng là cái mặt này không dám ra ngoài đồng làm ruộng nữa.
Thiên Ngọc đen mặt, giẫm lên chân anh kèm theo cái lườm nguýt. Duy Đại dùng sức rút chân ra làm Thiên Ngọc mất đà nghiêng người ngã vào lòng anh.
Duy Đại buông đũa đỡ lấy người đẹp, không quên trêu: “Muốn anh ôm thì cứ nói, không cần phải dùng mỹ nhân kế.”
Bà Hồng cười khà khà, còn nói một câu khiến Thiên Ngọc đỏ mặt: “Để lát bà dọn phòng cho tối hai đứa tha hồ ‘tâm sự’.”
“Bà à…”
“Có gì mà phải ngại, trước sau hai đứa cũng lấy nhau. Chi bằng sớm một chút cho bà ẵm cháu cố.” Bà còn vỗ vai Duy Đại cổ vũ: “Cố lên nhé!”
Thiên Ngọc bị hai người này làm cho xấu hổ muốn chết.
Ăn xong, Thiên Ngọc bỏ mặc ai kia trong nhà nói chuyện với ngoại, cô ra bờ sông hóng mát. Cô ngồi dưới gốc cây dừa, chống cằm nhìn dòng nước trôi, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Duy Đại bước đến ngồi xuống cạnh cô.
“Anh không cần phải nói gì hết!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-nhan-anh-la-dan-ong/456037/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.