Nay bà Hạnh được nghỉ nên ở nhà dọn dẹp nhà cửa, khi bà đang hoay loay lau cầu thang thì ngoài cửa có tiếng vọng vào: “Có ai ở nhà không?”
“Có, đợi tôi chút.”
Bà Hạnh lau tay vào áo rồi chạy xuống để xem ai đến.
“Chị là…” Bà nhìn hai người đứng ở cửa, ngờ ngợ.
“Chào chị, chị vẫn còn nhớ tôi chứ?”
Bà Hạnh nhìn người phụ nữ sang trọng và cô gái tây kế bên, khẽ gật đầu rồi mời họ vào nhà, rót nước rồi hỏi: “Chẳng hay chị đến tìm tôi là có chuyện gì? Con gái tôi đâu còn quen Duy Nhất nữa.”
Bà Diệp cười khẽ: “Đúng là con chị không quen Duy Nhất nhưng nó đang quen con trai lớn của tôi, Duy Đại.”
Bà Hạnh cả kinh, lần đầu bà nhìn Duy Đại cũng có suy nghĩ qua một chút về mối quan hệ của anh và Duy Nhất rằng liệu có khi nào hai người là anh em không. Nhưng rồi bà chỉ nghĩ người giống người, làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Nào ngờ… đúng là trò đùa của cuộc đời.
Tuy bất ngờ song bà vẫn không thể hiện ra mặt, chỉ mỉm cười hỏi: “Thế hôm nay chị đến đây, có phải vẫn như năm xưa, muốn tôi buộc con gái mình phải rời xa con trai chị?”
“Đúng vậy.”
“Hà cớ gì chị không nói trai mình phải rời xa Thiên Ngọc, mà năm lần bảy lượt nhất định phải là con gái tôi? Hay là… chị không nói được con trai mình?”
Lời bà Hạnh đầy mỉa mai, bà phải bảo vệ con gái mình. Năm xưa khi đối diện với người phụ nữ này, bà chỉ khúm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-nhan-anh-la-dan-ong/456031/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.