Cho dù đã một tuần qua đi nhưng Thiên Ngọc vẫn cảm thấy rất có lỗi nên cô đã nhắn cho Duy Đại một tin, bảo là tan làm muốn mời anh đi dùng bữa. Cô ngồi đợi mãi không thấy anh trả lời, nghĩ anh không muốn đi nên thở dài cất điện thoại, nào ngờ anh nhắn lại.
“Cô chắc là muốn mời tôi?”
Thiên Ngọc chu môi, sếp nghĩ cô không thể mời anh một bữa ăn bình thường được hay sao mà anh phải nói như kiểu xem thường cô vậy?
Sĩ diện của Thiên Ngọc dâng trào, cô nhắn lại một từ duy nhất “đúng vậy” rất chi là chắc chắn.
Ai đó ở bên kia khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài đẹp đẽ lướt trên bàn phím điện thoại nhắn một chữ “được”.
Thiên Ngọc mỉm cười vì nghĩ sau bữa ăn này cô có thể hết áy náy được rồi.
Lên xe, Duy Đại đưa cho cô một viên kẹo cao su, nói: “Nhai cái này đi, sẽ đỡ say xe đó.”
Thiên Ngọc bất ngờ nhìn anh: “Sao... sao sếp biết tôi bị say xe?”
Duy Đại: “Thấy cô đeo khẩu trang nên tôi đoán vậy.”
“Woa! Sếp à, anh tài thật đó!”
Lời khen của Thiên Ngọc là thật, bởi mỗi khi cô đeo khẩu trang đi xe người ta chỉ nghĩ là cô muốn tránh bụi này kia chứ không nghĩ cô không chịu được mùi máy lạnh trên xe. Ngay cả Mỹ Á cũng không đoán ra, vậy mà người bên cạnh cô không cần hỏi mà đã khẳng định rằng cô bị say xe.
Duy Đại không trả lời, thầm cảm thấy cô thư ký của mình rất dễ... phục người khác.
Dường như anh em nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-nhan-anh-la-dan-ong/456017/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.