Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi phá tan giấc mộng đẹp của tôi. Bực mình, tôi với tay lên bàn "cạch" một phát cho nó im luôn. Hôm qua tôi ngủ trễ vì online Facebook tám chuyện với mấy đứa bạn đến tận mười hai giờ đêm nên bắt tôi dậy lúc sáu giờ thì đúng là cực hình. Dặn lòng là mình chỉ ngủ thêm năm phút nữa thôi rồi sẽ dậy sửa soạn đi học.
Vâng, chỉ năm phút thôi và cái năm phút ấy của tôi đã kéo dài đến tận sáu giờ bốn lăm. Vậy mà tôi vẫn không hề hay biết đến khi có tiếng mẹ vọng lên từ dưới nhà: “Ngọc à, gần bảy giờ rồi kìa! Mày không định dậy đi học à con?”
CÁI GÌ? Gần bảy giờ rồi ư?
Tôi mở banh mắt, lật đật ngồi dậy, với tay lấy cái đồng hồ xem thử và tá hỏa khi thấy kim giờ nhích gần tới số bảy và kim phút chỉ đến số chín. Đáp cái đồng hồ xuống giường, tôi chạy ù vào toa-lét làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi vơ vội cái cặp đi học (cũng may là tôi có thói quen chuẩn bị tập vở từ tối hôm trước nên hôm nay mới không phải mất thời gian để ngồi soạn).
“Mẹ! Sao trước khi đưa hai em đi học, mẹ không gọi con dậy?”
Vừa đặt chân xuống nhà, tôi đã hướng mẹ nhăn nhó.
“Ơ hay, cái con nhỏ này! Thường ngày là con tự đặt báo thức chứ có cần mẹ kêu dậy đâu.”
Thôi được rồi, là lỗi của con.
“Ăn sáng xong rồi đi!” Mẹ tôi chỉ vào dĩa trứng chiên và ổ bánh mì đã chuẩn bị sẵn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-nhan-anh-la-dan-ong/455984/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.