Ngồi trên xe taxi mà lòng Mộc Hân như ngồi trên đóng lửa cháy hừng hực. Dòng xe cộ ngoài kia vẫn qua lại, thời gian vẫn từng khắc trôi qua. Cô đưa tay lên thầm cầu nguyện, chỉ mong thời gian có thể ngừng trôi hoặc mầu nhiệm hơn là quay trở lại.
Gia Hào tiến lại gần cô hơn, hắn ôm lấy cô vào trong lòng, vuốt ve lưng cô an ủi:"Đừng sợ! Mọi chuyện sẽ ổn thôi bé con! "
Xe nhanh chóng dừng ở cổng bệnh viện, cô mở vội cửa ra quên cả đưa tiền. Gia Hào phải thay cô thanh toán rồi bước nhanh theo cô vào bên trong. Mộc Hân ngó nghiêng xung quanh nhưng cô không biết phải tìm đường nào hết cả, cô va phải khá nhiều người. Gia Hào nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giữ thân thể đang run rẫy.
Hắn đi tới hỏi một y tá đang làm việc:"Cô ơi cho tôi hỏi, vừa nãy có phải có một bệnh nhân nữ bị tai nạn được đưa vào đây không ạ? "
"Ừ đúng rồi! Cô ấy đang ở phòng cấp cứu trên tầng ba! "_cô y tá gật đầu, đưa tay chỉ lên trên.
Gia Hào và Mộc Hân vội vã chạy lên trên, cô sợ chậm trễ một khắc sẽ không còn kịp nữa. Đến cửa phòng cấp cứu, họ thấy có cảnh sát. Người cảnh sát giữ cô lại, nói với cô bác sĩ cần làm việc.
Ông cảnh sát đưa cho cô những vật dụng còn sót lại trên người mẹ cô sau vụ tai nạn:"Đây là hai món đồ còn lại trên người nạn nhân! Một chiếc kẹp tóc và một chiếc ví tiền. "
Mộc Hân run run đôi bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-ban-than-anh-roi/1816339/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.