"Bé con! Mình quay lại nha! "
Mộc Hân bất ngờ bởi câu nói như cầu xin của Phúc An, cô không hiểu anh bị cái gì mà lại tới đây muốn cùng cô quay lại. Nhưng khoan đã dường như có gì đó không phải ở đây.
Mộc Hân đưa tay đẩy Phúc An ra đứng cách xa anh, cô nhíu mày hỏi:"Sao anh biết nhà tôi thế? "
Phúc An trầm mặt nhìn cô, anh thấp giọng trả lời:"Có lần đi học về anh thấy em được Gia Hào đưa về nhà, anh không vui nên đã đi theo hai người. "
"Ra thế sao? Hừ... Cái gì mà khiến anh lại không vui được cơ chứ? Không phải anh luôn bận đưa bạn thân về sao? Sợ mẹ cô ta lo lắng. Trước kia có bao giờ anh đưa tôi về đâu, đều là Yến Vy đến đón tôi thôi. Nay lại vờ ghen tuông à? "_Mộc Hân cảm thấy buồn cười, cô nhếch môi lên một cái.
Nhìn Mộc Hân không có vẻ gì là muốn nói chuyện với mình khiến cho Phúc An nhói ở lòng ngực. Anh không muốn cô giữ khoảng cách với mình chút nào cả, nhưng đây tất cả đều là do anh tự tạo ra thôi.
Anh bỏ qua nhanh chuyện đó, anh còn có chuyện quan trọng nói với cô hơn. Anh nắm lấy tay cô, mặc cho cô vùng vẫy muốn lấy tay về. Giọng điệu khẩn thiết nài xin Mộc Hân:"Chúng ta quay lại đi được không Mộc Hân? Anh còn yêu em nhiều lắm! Anh biết là trước kia anh làm em tổn thương rất nhiều. Anh xin lỗi vì đã vô tâm với em! Anh đã quá xem trọng Duy Hạ, để hôm nay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-ban-than-anh-roi/1816334/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.